The Soda Pop
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329013

Bình chọn: 7.00/10/901 lượt.

Min !

Đan chạy xuống dưới, những tưởng sẽ ngất luôn, nhưng cô lại cố gắng
không ngất ở đây, cô sẽ chạy mà dứt khoát không ngoảnh lại.

Joong
đứng khựng một lúc, hắn còn đang rối tung rối mù vì 1 loạt hành động kì
qoặc của Đan. Hắn đưa tay tắt cái công tắc, căn phòng chìm trong bóng
tối, thứ ánh sáng yếu ớt bên ngoài trở nên mập mờ bởi tấm rèm cửa. Joong nằm vật ra giường như kẻ vừa chạy bộ 5000m. Tấm rèm bay tung lên, cơn
gió lùa vào phòng, hắn thấy trống trải như vừa mất 1 thứ quan trọng.
Joong vô thức đưa tay lên môi hắn, trầm ngâm....

+ Mình... Làm sao vậy?!

--------------------------------

Bên ngoài có 3 kẻ vẫn cãi nhau om sòm với chủ đề "Làm thế nào để vào được bên trong".

+ Trời ơi. Khéo giờ này Đan nó bị Joong giết rồi cũng nên (Huyền hoang mang)

+ Cô trật tự đi, tôi đang nghĩ cách (Nam tỏ vẻ Coollboy nhưng trong
lòng thì cú Đan tận xương tuỷ. Không ngờ hắn "tung hoành ngang dọc" mà
lại bị Đan lừa một vố phải "điêu đứng")

+ Nghĩ nãy giờ mà chưa ra hả?????????????? (Ân hối)

+ Cô.giỏi.thì.nghĩ.đi !!!!!!!!!!!!!!!

+@$&*&*(*()*%$@#............

Cãi nhau tiếp hiệp thứ... [tg cũng hok biết hiệp thứ bao nhiu '>

+ TÔI VÀO ĐÂY ( Huyền nhảy dựng lên)

+ MUỐN NGỒI TÙ BÓC LỊCH HẢ????????????? (đồng thanh)

+ Sốt ruột lắm rồi.

+ Chỉ có đứa ngu mới thiếu suy nghĩ (Nam quát)

+ Anh bảo ai ngu???????????

+Tôi không nói cô. Nhưng mà tự giác thế là tốt.

+ Anhhhh.............................................

+ Này ! Có người đang chạy ra (Ân chen ngang)

Cả 3 im re, tập trung vào tiếng bước chân ngày một lại gần, cái bóng từ khu nhà tối om chạy vọt ra, Huyền và Ân hốt hoảng.

+ ĐAN !

Đan giật mình ngó nghiêng, cô vội lau sạch nước mắt. Huyền và Ân chạy lại kéo Đan vào xe.

+ Sao các cậu.......... (ngơ ngác)

+ Không nhiều lời. Vào xe!!!!!!!!!!!! ( Huyền và Ân kéo tay, Nam thì đủn Đan, ấn vào xe ô tô)

Ân lập tức khởi động máy, phóng nhanh khỏi khu vực đó. Đan ngồi co ro 1 góc, 3 cái ghế, 3 con người, mặt ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

+ Bọn tớ bảo cậu không gặp hắn mà cậu lại lừa bọn tớ đi cho bằng được ! (Huyền gắt gỏng) Cậu có coi bọn tớ là bạn không?

Đan cúi gằm mặt, nhăn như khỉ.

+ Tớ xin lỗi. Từ giờ trở đi có muốn gặp cũng không được nữa.

+ Sao? Thằng đó.... nó làm gì cậu? nó nói gì? (Huyền nhảy dựng lên)

+............

+ Đan ! (kéo Đan quay người lại)

+ Á.

Đan ôm cánh tay vừa bị Huyền đụng, Huyền bàng hoàng.

+ Hắn.. hắn đánh cậu àk?

Nam và Ân ngồi ghế trên quay xuống, Nam với người nắm nhẹ tay Đan.

+... Đau!! (tý thì Nam bị Đan cắn cho phát. Ai bỉu làm người ta đau thấu papa mama)

+ Cô gãy tay rồi ( Nam nhìn Đan với ánh mắt bất ngờ)

+ Hắn làm cậu gãy tay àk? (Huyền hét)

Ân tạp xe gấp vào đường, chui xuống ngồi cạnh Đan, xem xét tay Đan cẩn thận.

+ Rạn xương. Chưa đến mức gãy tay. Cậu bị sốt vì đau hả? ( Ân đưa tay
lên trán Đan). Phải đưa Đan đến bệnh viện cố định xương ( Ân lại nhanh
nhẹn bò lên ghế trên và khởi động xe)

+ Cô chắc không, Hay đoán bừa?

+ Mẹ Ân là phó viện trưởng. Đi đi Ân (Huyền giục)

+ Tớ không sao... (chóng mặt)

+ Tựa vào tớ này, mọi chuyện qua rồi.

+ Tớ mất anh ấy thật rồi.

Đan nửa mơ nửa tỉnh, nhớ mang máng là được Nam cõng vào bệnh viện, bác sĩ đến thì Đan mệt lả, ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, khoảng trời mờ ảo vô tận, lạnh lẽo.Đan cứ lang thang, lơ lửng không trọng lượng. Ở xa lóe lên 1 tia sáng, cô tiến lại, từ từ,
ngập ngừng.

Jung min cuả cô đang đứng đó, như 1 thiên thần với nụ
cười dịu dàng, khẽ gọi tên Đan. Người anh tỏa ra ánh hào quang lấp lánh
màu bạc, nó cũng dịu dàng như nụ cười anh dành cho Đan.

Đan lại
gần, anh vẫn ngồi đó, anh đâu có biến mất? Anh vẫn bên cạnh Đan đó thôi? Rồi anh sẽ bảo vệ, che chở cho Đan như lúc trước.

Nhìn thấy anh là Đan yên lòng rồi không còn đau khổ vì thực tại nữa. Đan sẽ... không bao giờ để mình tỉnh dậy, cô muốn sống mãi cùng Jung Min trong giấc mơ. Đan dang tay ôm anh, 1 cách để chắc chắn rằng anh không biến mất.

Ngay lập tức, tất cả tối đen như mực....

Đan chớp chớp mắt, trở mình. Đan đangg ở trong bệnh viện, lại là bệnh viện.

+ Tỉnh rồi àk cô bé? (1 nữ bác sĩ hiền từ đang cười mỉm)

+.........( Cô lặng im, thất vọng vì thoát khỏi mộng mị)

+ Nào nào, đừng như thế. Các bạn cháu đã thức cả đêm để chăm sóc cháu đó !

Đan ngạc nhiên dù điều bác sĩ nói không phải gì vô lý. Cô thật là kẻ
tội lỗi, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến sự lo lắng của bạn mình.

+... Họ về rồi ạk?

+ Xuống dưới mua đồ ăn sáng rồi (Bác sĩ đến bên giường, đưa cho Đan cái cặp nhiệt độ) Cháu có gì buồn lắm
àk? Đêm qua lúc c