
ã hứa với em, anh đã hứa rồi !
Joong chần chừ hắn hoàn toàn chẳng hiểu Đan nói gì. Điều duy nhất hắn
hiểu là Đan thích hắn và những cô gái như thế hắn rất coi thường.
+ Tôi hứa gì với cô? (cười thách thức)
+ Anh hứa là... không làm em buồn, anh còn muốn em làm bạn gái... (Đan vừa nói vừa níu chặt tay áo Joong)
+ Thôi đủ rồi ! Muốn tiếp cận tôi thì cứ nói thẳng, đừng diễn kịch ! (Joong hất tay Đan)
+ ANH LÀ ĐỒ KHỐN !!!!!!!!!!!
+ Cô chán sống hả?
Joong gầm ghè, túm tóc sau gáy Đan, giật mạnh để mặt Đan ngẩng sát lên mặt hắn.
+ Cô gan thật đó. cô chưa biết những đứa mắng tôi có kết cục thế nào đúng không?
+ Jung Min.. anh từng nói "anh là người có 2 cuộc sống, anh thích cuộc
sống thứ 2, bởi vì ở đó có em......." (ánh mắt giận dữ của Joong lập tức dịu lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Đan và thấy một- thứ-tình-cảm-mà hắn
chưa hề biết)... Lúc đấy anh có nhớ em nói gì không (Đan khóc nức nở,
tay vịn chặt vào tay Joong. Hắn kinh ngạc, buông tay ra - 1 phản ứng
quen thuộc của Jung Min) Em nói..." Em chỉ có 1 cuộc đời và anh là người em yêu suốt cuộc đời đó".
Đan nấc từng tiếng, khụy xuống đất quằn quại.
+ Ê này....... (Joong tỏ ra lo lắng khi Đan đau đớn)
+ Em nói thật đấy, cả đời này em chỉ yêu anh thôi. Em cũng biết ....
anh không nhớ... nhưng em sẽ chờ..., chờ ngày anh quay lại, nói với em
bằng giọng nói ấm áp, ôm em vào lòng mà dỗ dành...
+ Cô đừng lải nhải nữa. Con nhỏ điên khùng, cô ra khỏi đây ngay, khi tôi còn đang bình tĩnh...
+ Anh nghe em naỳ, anh đừng yêu con bé Vân. Cô ta sẽ làm tổn thương anh đấy.
Joong biến sắc, hắn trở lại bộ mặt lạnh lùng, đáng sợ. Joong đẩy Đan ra cửa và quay vào giường.
+ Cút. Tôi không nói đến lần thứ 3 !
+ Cô ta không đáng để anh yêu, .... (Đan vẫn nói)
+ Nếu cô mở miệng thêm thì tôi sẽ cho cô ăn tát ! (Joong đe doạ)
+ MỘT ĐỨA TỒI TỆ LÀM NGƯỜI YÊU MÌNH CHÁN NẢN THÌ KHÔNG XỨNG VỚI ANH !
"CHÁT----"
Đan loạng choạng lùi vài bước, ngừng khóc, cô không dám tin.
Seo Woo Joong đã tát Đan, Joong tát Đan không chút do dự hay cảm thấy tội lỗi.
+ Cô cũng ngang thật đấy.
Đan vẫn sững sờ vì hành động của Joong, cô không đề phòng gì cả. Nhanh
như cắt, hắn bẻ tay Đan ra sau, áp cô vào tường. Cô đau nhưng chẳng kịp
kêu cũng không kịp phản ứng.
+ Cô không biết sợ, chắc cũng không biết đau?!
Dứt lời, Joong vặn mạnh tay Đan, sức của hắn thật quá khủng khiếp. Đan
đau đớn, Joong vẫn không dừng, hắn càng siết chặt tay đan, tiếng cười
của hắn khiến Đan lạnh sống lưng. Và khi Đan hét lên thất thanh... 1
tiếng rạn xương...
Joong buông thõng cô, hắn ghì khuôn mặt hắn lên vai Đan, ghé sát tai cô nói rõ từng chữ:
+ Cô vui chứ? Chọc giận Seo Woo Joong này là việc ngu xuẩn vô cùng.
+ Jung Min.... (cơn tê buốt từ cánh tay lan tỏa khắp người Đan làm cô muốn đập phá mọi thứ xung quanh )
+ Cô là con nhỏ điên thật sao? (Joong đập đầu Đan vào tường) Luôn mồm
kêu Jung Min, Jung Min, mạng mình thì không lo (Joong nghiến răng)
+ ....Hừ... Biết rồi, anh đâu phải Jung Min. Nhưng Jung Min ở trong cơ
thể của anh...nên tôi... nhất định không để anh phải chịu một tổn thương nào, không tự tử, không làm hại bản thân anh... Tôi... sẽ bảo vệ nó !
Bao nhiêu nỗi niềm và hy vọng chờ đợi Jung Min tỉnh lại, giờ Đan chỉ có thể gửi gắm bấy nhiêu đến con người đã chết trong tên quỷ dữ Seo Woo
Joong.
+ Tự tử? (ngạc nhiên) Thằng ngu nào tự tử?
Đan
mỗi lúc một thở dốc, hơi thở dồn đập, mồ côi đầm đìa, mội nhợt nhạt hẳn. Đan dồn hết sức chống cự, quay người lại nhìn đối diện vào Joong - hắn
hơi bối rối không biết nên xử sự thế nào.
Một cách run rẩy, Đan
vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, khuôn mặt đẹp rạng ngời của 1 thiên thần nhưng
ẩn trong mình sự lạnh lùng tà ác. Joong sẽ đẩy Đan ra hoặc gì đó dữ dằn
hơn, nếu như hắn không bị bộ dạng của Đan làn cho mềm lòng. Đan nhìn hắn thật lâu, men tay theo từng đường nét trên mặt hắn như cố ghi nhớ. Một
nụ cười mãn nguyện thấp thoáng, Đan nài nỉ hắn điều cuối cùng...
+ Tôi sẽ không làm phiền anh, anh có thể làm 1 việc cho tôi không?
+....................Nói đi !!!!
+ Tôi muốn... hôn... Jung Min của tôi.... 1 lần thôi...
Rồi Đan hơi kiễng chân, dướn người về phía hắn, cô đặt đôi môi mình
chạm nhẹ vào môi Joong. Jung Min đã từng làm vậy với cô, và giờ, Đan
được trải nghiệm cảm giác đó, với một đôi môi lạnh giá. Hắn sững người,
chỉ có lúc này tim hắn mới nhói đau như bị kim đâm vào.
+ Đây chính là lúc em "khóc lóc xin hôn anh" đấy, Jung Min (Đan cười
gượng gạo). Em hận vì đã không trân trọng thời gian qua, khi em có thể
làm được nhiều hơn, nói thật nhiều câu... Em yêu anh, xem chừng.... đã
là quá muộn.
Đan gạt nhẹ Joong sang bên, lảo đảo bước đến cửa phòng.
+ Tất cả kết thúc thật rồi !...Tạm biệt, Jung