Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329170

Bình chọn: 8.5.00/10/917 lượt.

âm quầng như
bị xơi 2 quả đấm, thành tích 1 đêm mất ngủ vì suy nghĩ nhiều.

" Mình đã được rèn luyện quá đủ để chịu đựng những thứ hơn thế cơ mà. Tại sao vẫn đau đầu và khó chịu nhỉ..."

Đan loạng choạng xách túi đi học, tranh thủ qua nhà Huyền để hỏi mấy vụ J-Max.

+ Này Đan ổn không? Mặt em đỏ lắm, mắt lờ đờ, môi nhợt nhạt..

+ Hử? Ơ... Ổn mà. Hếk hếk... *quay 1 vòng, ngồi gục xuống cầu thang*

+ Trời sốt cao nè *chị 2 chạy lại sờ trán Đan* Thôi nghỉ học đi.

+ Không Không sao ! ...Hỏi Huyền.... J-Max đã... Híc.

Chị 2 và chị cả nhìn Đan mà xót xa, phen này nó vì J-Max mà chịu khổ rồi.

Đan như đứa say rượu, 2 chân bắt chéo nhau. Vừa đi cô vừa lau mồ hôi,
lạnh thế này mà lại toát mồ hồi mới hay ! Đan rùng mình, cả người cô run lên vì lạnh. Ốm thật rồi, ốm vì cái thằng Kệt khỉ gió, cũng vì J-Max vớ vẩn...

+ Ắc xì...

Bệnh chuyển biến nhanh chóng từ
giai đoạn run rẩy sang giai đoạn hắt xì. Mỗi lần hắt xì là 1 lần Đan
muốn bò ra đường vì nhức óc và rát cổ. Thà chết còn sướng hơn bị cảm cúm nó hành mùa này.

Một cái xe hơi thể thao mới toanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Đan bằng cú hất nghệ thuật !

+ Yaaa con nhỏ nào đi không nhìn đường !!!!!!!!!!!!!!!! *tiếng hét cay cú vọng ra từ chiếc xe hơi trước khi nó mất hút*

+ Huk...."không nhìn đường" cái... thằng cha...mày... Hơ hơ.... *mệt hok hét nổi nữa*

Đan đứng không vững bèn ngồi bên đường 1 lúc lâu. Xúi quẩy ! Cô mà không ốm thì thằng vừa rồi đã bị cô mắng hết volum.

+ Yaaaaaaaaaaa..... Chóng mặt quá *gào lên*

+ Này, ốm hả?

Nghe tiếng gọi Đan quay ngoắt nhìn lại, Huyền và Ân đang chạy tới. Nom bọn nó hốt hoảng như gặp Gấu trúc chạy rông ngoài đường.

+ May quá. Đi học đó hả? *Đan thở hổn hển đứng dậy*

+ Ui ! nó ốm nặng Huyền ơy *Ân sờ trán* Sao cậu đi học làm gì?

+ Có chuyện... gấp... gấp *Siêu vẹo*

+ Không phải chuyện 7 công ty bị thâu tóm chứ?

+ Hơ đúng rồi *Đan ngạc nhiên*

+ Haizzzz hôm qua tớ xem tivi rồi. Kể ra chạc tuổi mình mà khả năng cách biệt xa quá

+ Tớ chẳng quan tâm cái đấy. Nhà cậu thuộc giới Chính trị, theo cậu An phải làm sao?

+ Ừm... để coi. Bộ phận quản lý thì không hy vọng gì cả. Vậy là J-Max
sẽ phải tự lực hoàn toàn. Chỉ cần J-Max gây nhiều khó khăn thì Kiệt sẽ
thấy phiền mà rút lui. Tốt nhất là công kích vào mấy cái việc này
#@$^%&^*$%^#.... nếu hắn thế này thì phải #$%^%$$#%$^%

+ Từ từ... *móc túi cái đt* Đây. Gọi cho bà An mà nói. Híc , ắc xì..

+ Pó tay, hok nói sớm để người ta tốn nước bọt nãy giờ

+ Đan àk cậu đi học được không? *Ân dịu dàng hỏi. Đan nên hạnh phúc vì chỉ những lúc như thế này mới thấy con bạn nó nhu mì*

+ Ừk đi học được.

Đan không còn nhìn rõ nữa, nghe cũng chẳng tròn câu, tai cô đang ù đi, 1 Ân thành 2 Ân, 2 Ân thành 4 Ân...

+ Hix, khéo tớ phải về nhà, mệt quá...

+ Àk. Hôm nay thi thể dục đấy *Huyền chớp chớp mắt*

3 đứa đắm đuối nhìn nhau...

+ Ôi ông trời đúng là muốn tớ bị tra tấn mà

Giờ thể dục, Đan gượng gạo mãi mới bò cái xác ra được Sân. Huyền và Ân sẽ thi top đầu, Đan ở top cuối cơ.

+ Cô ơy, em xin phép ra ghế ngồi chút. Em chóng mặt..... *Đan nói nhỏ*

Cô giáo nheo mày nhưng rồi thấy cái mặt trắng bệch của Đan, cô giáo
đành gật đầu đồng ý. Đan không chắc mình thi nổi, nhưng nghĩ tới cảnh
phải thi 1 mình... !

Cô mon men tới gốc cậy xà cừ già, ngồi tựa gốc nghỉ ngơi. Tiếng loạt soạt rộ lên, thì ra đằng sau gốc cây còn người
khác, giọng nói quen đến lạ lùng.

+ Cậu thu thập tiếp thông tin đi Trung *thằng con trai bật cười ranh mãnh* Dùng thủ đoạn không ngờ dễ dàng và hiệu quả thế. Tớ mới dọa tung báo mà thằng già GĐ Ban Quản lý
đã nài xin gãy lưỡi rồi. Kiểu này chắc 1 tuần tớ đã chiếm được 7 công ty cũng nên.

" Cái gì hả. Dùng thủ đoạn vs GĐ Ban quản lý àk? Kiệtttttt..."

+ Hôm qua tớ đã gửi thông báo đến 7 công ty, sáng nay có kết quả. Bọn
chúng đa số đã biết điều mà hàng phục, để tớ phải dùng thủ đoạn nữa thì
không hay tý nào. Bản chất của tớ... vốn là.. người - lương - thiện ! À, có mấy công ty đứng đầu top 7 ấy, xem chừng không dễ dàng như những
công ty khác....

" Cái thằng Kiệt này, nó bay vào trường mình bằng cách nào vậy? Đồ trắng trợn, ta sẽ vạch mặt mi dùng thủ đoạn".

Đan ốm quay cuồng, cô đứng dậy và chậm rãi bước ra phía sau nhìn tên
con trai. Lúc này Đan chỉ tức giận, căm thù và muốn giết Kiệt mà thôi,
tưởng tượng cái mặt đáng ghét lâu ngày không gặp.... Ghừ !"

Từng
bước, hình ảnh Kiệt ngày một rõ ràng. Đầu tiên chính là đôi chân dài lêu ngêu đang được sải trên vườn cỏ, sau đó là vạt áo đang bồng nhẹ trong
gió, rồi đến bàn tay buông thõng bên người, cổ áo, mái tóc dài màu bạc, 1 khuân mặt đẹp như tranh vẽ... Tim Đan bỗng đập thình thịch khi "thằng
đó" nở nụ cười tươi tỉnh vs cái đt thoại tr


XtGem Forum catalog