Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329194

Bình chọn: 9.5.00/10/919 lượt.

ong tay, như một nụ cười
thiên thần mà người ấy đã từng giành cho Đan. Bao nhiêu kí ức của Jung
Min lại ập về làm cơ thể Đan phải chịu cơn đau buốt giá.

" Đừng dùng vẻ mặt dịu dàng đó, đừng để tôi thấy nó, bởi nó sẽ đánh gục tất cả cố gắng của tôi bấy lâu nay. Tôi không thể mềm yếu để chịu thêm một lần nào nữa, tôi sẽ hoàn toàn gục ngã mất..."

Bất giác gã Kiệt ý
thức cặp mắt chú mục vào mình. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, tắt cái đt và
cũng tắt luôn nụ cười. + Cô... là cô àk?

Kiệt hít sâu để không
phải quá ngạc nhiên. Nửa năm qua Đan cũng đã thay đổi nhiều. Trần Đan -
kẻ mà hắn luôn băn khoăn tháng ngày ở Hàn Quốc đang đứng ngay trước mặt
hắn. Cũng lại là cảm giác buồn bã nao lòng, sự khắc khoải chờ mong. Nhìn thân thể nhỏ bé, xanh xao, nhợt nhạt, run rẩy của Đan, sao hắn cứ muốn
ôm cô thật chặt vào lòng, hắn đột nhiên lại muốn che chở cho Đan trong
vòng tay của hắn.

+ Anh về đây để thanh toán gia đình tôi vs J-Max đấy àk?

Kiệt tròn mắt nhìn Đan, Đan vừa đá hắn thoát khỏi thứ tình cảm khó
hiểu. Hắn quay đi, bối rối tức khắc rồi lại nhìn Đan vs ánh mắt lạnh
lùng giễu cợt.

+ Cô là gì mà tôi phải thanh toán?! Vớ vẩn. Cái
J-Max gì gì đó cũng chẳng có nghĩa lý gì *cười 1 tràng dài, bất ngờ nhận ra J-Max -- 1 trong 7 tiềm năng trẻ* CÁI GÌ? J-MAX NHÀ CÔ???????? J-max là của các người hả??????????

Ngay khi hắn hốt hoảng, nói chưa dứt lời thì mọi vật quanh Đan trở nên tối sầm, đổ ụp xuống...

Đan ngất xỉu vào người hắn, mồ hôi đầm đìa, môi cô lại càng nhợt nhạt hơn.

Hắn toan hét lên và hất lộn Đan ra thì vô tình cảm nhận được cái thân nhiệt như cục than hồng.

+ Ya !!! Tỉnh lại đi ! Cô sốt đấy hả?! Kiệt luống cuống không biết làm gì.

" Cái con nhỏ trời đánh !!! ngất đâu không ngất lại ngất ngay vào người mình ! "

Kiệt ngó nghiêng xung quanh chẳng có ai, hắn lại nhìn Đan ngày càng tái mét mà thêm hoảng.

+ Ashiiii phiền quá đi !!!!!!!!!!!!!!!

--------------------------------------

Nói về phần thi môn thể dục của Huyền và Ân, 2 cú song phi hố cát quả
là ... dưới mức yếu kém. Đang ngồi co ro khóc thầm, Ân bỗng căng mắt ra
nhìn phía xa, cô dụi dụi, rồi lại căng mắt nhìn.

Thật là cảnh tượng khó tin.

+ Huyền !!!! Nhìn kìa ! *túm áo Huyền lắc lắc*

+ Hở? Gì?

Giờ thì đã có thêm 2 con mắt bàng hoàng.

Kiệt, hắn đang cõng Đan về phía lớp thể dục. Như là chuyện trong mơ vậy.

hắn lại gần, cả lớp thể dục ồ lên kinh ngạc. Anh đẹp trai ngời ngời này đang tỏa sáng như ngôi sao thần tượng. Lũ con gái mau chóng vây kín
quanh Kiệt.

+Nàjjjjjjj !!! Thả Đan xuống coi ! Anh giết nó rồi mang xác đi đâu?!
*Huyền đứng hiên ngang hét to, từ chỗ Huyền đến chỗ hắn, hàng người dẹp
gọn sang bên*

+ Cô là con nào? *hắn quắc mắt nhìn giận dữ* Ra đỡ cô ta, nặng lắm ák!

Ân chạy tới đỡ Đan cùng mấy đứa bạn, giáo viên vội đưa Đan tới thẳng
phòng y tế. Kiệt bị các em vây chẳng chừa khe hở nào. + Này anh kia. Sao anh ở đây?

+ Ở đâu là việc của tôi, liên quan gì đến cô hả.

+ Bao nhiêu trường anh không học, tự dưng chui đây học là sao?

+ Xin lỗi nhá. tôi mờ biết cô vs con khùng đó học ở đây thì tôi đã chạy lâu rồi + Vân đâu? Nam đâu? *bất ngờ hạ giọng*

+ Nam? Cô là gì của thằng đó?

+ Là cái con thù hắn tận xương tủy !!!!

Nói rồi Huyền chạy đi, để lại gã Kiệt tức điên người. Huyền chạy thẳng
đến phòng y tế thăm Đan. Đan đã tiêm thuốc và tỉnh lại, mặc dù vậy Đan
vẫn rất yếu, cần nghỉ ngơi thêm.

+ Hơ hơ... Chúa ơy tôi lên thiên đàng rùi sao?

+ Đang ở phòng y tế. Ốm quá ảnh hưởng đến thần kinh àk.

+ ......Gã Kiệt .....cõng cậu đấy cậu biết hok? *Huyền nói nhỏ*

Đan bật dậy nhìn Huyền, 2 tai vẫn còn ù ù.

+ Hở ? không phải hắn kêu người tới vác tớ sao?

+ Không thưa bà ! Đích thân hắn vác xác bà đến chỗ bọn tôi đó !

+ Không - đời - nào?????????????????? Hắn... tử tế như thế? ...Jung min.. ? Không lẽ ...? ôi...

+ Thui chuyện cũng qua rồi. Hắn làm gì tử tế thì hắn vẫn là Kiệt, không phải Jung Min.

+................. Ừm..

Đan lại buồn rầu ngã xuống giường, cô đang huyễn hoặc bản thân rằng Jung Min có thể trở lại.

+ Buồn ngủ quá... *Đan ngáp*

+ Ngủ đi. Thế bọn này cũng vào lớp vậy. Ráng mà khỏe, tuần sau thi thể dục 1 mình

+ Trời..

Nằm kín mít trong chăn ấm, Đan mơ màng nhớ về Jung min. Bên ngoài trời
âm u, những hạt mưa lất phất hắt vào cửa kính, trống trải thật. Đan
buồn, ngoài kia cũng buồn theo, mùa đông âm u lạnh lẽo....

Có ai thay thế được anh? có ai hoàn hảo được như anh? Có ai trẻ con được giống anh? Có ai cười đẹp bằng anh? Có ai....

"Binh---" - Cái cửa sổ bay vèo xuống đất.

Đan lắp bắp kêu không ra hơi: " trộm vào trường sao? A A A....."

Đột ngột 1 cái chân thò vào trong.

" Hớ?! Chân của t


Snack's 1967