Polaroid
Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327123

Bình chọn: 9.5.00/10/712 lượt.

a điểm buông ra, "Còn cười hay không."

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, "Em cứ cười, cứ cười. . . . . ."

Vẻ mặt kia giống như đang hỏi ngược lại anh, em cứ cười, anh có thể làm gì em?

Con số màu đỏ bên trong thang máy biến thành "1", trong nháy mắt cửa mở ra, anh nhanh chóng buông tay trên eo cô ra, giống như mới vừa rồi bọn họ không làm gì, mà người đứng ngoài chuẩn bị vào thang máy, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi thang máy, mới vừa rồi trong nháy mắt cửa đột nhiên mở ra, quả thật cô có chút bị giật mình, không ngờ anh phản ứng nhanh như vậy, bộ dạng mới vừa rồi của bọn họ, dù là không hề làm gì cả, người khác dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể liên tưởng ra rất nhiều .

"Tốc độ phản ứng thật là nhanh." Cô không khỏi liền nói suy nghĩ trong lòng mình ra miệng.

"Đây chính là khích lệ trong truyền thuyết?"

Cô làm bộ than thở, "Thì ra là chính anh cũng biết ưu điểm của mình rất ít."

Lời này khiến lực tay Giang Dực đặt ở trên vai cô mạnh hơn, để cho cô dựa sát vào người anh, cô cố gắng duỗi thẳng thân thể của mình ra, nhưng sức lực làm sao bằng anh, vẫn là để cho anh được như ý, hơn nữa cô muốn ngẩng đầu lên căm tức nhìn anh cũng không làm được, bởi vì tay anh gắt gao ngăn chặn đầu cô, để cho cô như chim nhỏ nép vào người anh.

Mọi người đi qua bọn họ thì đều cố ý nhìn bọn họ một cái. Tô Tử Duyệt cảm thấy cảm giác này cực kỳ không thoải mái, nhưng rõ ràng anh cảm thấy thú vị, người khác cảm thấy dáng vẻ này của bọn họ hơn phân nửa là tình nồng, không biết cô đang bất mãn, thực tế cùng mặt ngoài kinh ngạc quá mức, ngược lại làm ra một dạng tình thú đặc biệt.

"Lấy tay ra." Cô nhỏ giọng trách cứ anh.

"Anh cứ không, cứ không. . . . . ."

Anh lại vẫn học câu thức mới vừa rồi của cô, làm cho cô thật sự buồn bực, "Anh mà không, em sẽ..."

Lời uy hiếp cô còn chưa nói ra miệng, anh liền ghé vào bên tai cô mở miệng nói nhỏ, "Không cho phép tức giận, cũng không được buồn bực, con của chúng ta biết, còn tưởng rằng chúng ta gây gổ, nó sẽ không vui."

"Anh..."

Trong khi cô có xu hướng buồn bực thật sự, anh nhanh chóng buông tay ra, để cho cô vốn là buồn bực lại không phát tiết được, mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, tại sao người này lại như vậy! Anh thấy cô nhìn mình chằm chằm, lại vẫn người xấu cáo trạng trước, "Đây là thế nào đây? Không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt em."

"Căn bản là anh đang bắt nạt em."

"Nói dối trước mặt đứa bé cũng không tốt." Giang Dực bắt đầu giáo dục cô.

Lần này thật sự là Tô Tử Duyệt không nhịn được, liếc anh một cái, rốt cuộc là ai đang nói láo đây.

"Anh chưa từng nói dối." Nói xong lại cảm thấy không đúng, như này hình như là cô thừa nhận cái gì, "Em mới không nói dối !"

Giang Dực chỉ mang nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, giờ phút này tính khí cô có chút ồn ào, đôi mắt chợt lóe, một mái tóc dài xõa ra sau lưng, trong ôn nhu có quật cường, nếu như đây không phải là chỗ người đến người đi, anh cảm thấy trong thang máy có thể hành động nhiều hơn một chút nữa.

Có lúc câu người thực ra không phải là chảy máu mũi cái gì đó, mà là loại cảm giác, trong nháy mắt bị đánh trúng, giống như trong lòng có lửa đang thiêu đốt, rồi lại khống chế thế lửa theo bản năng, không thể cháy quá mạnh, nhưng cũng không muốn bị một chậu nước lạnh dập tắt, loại mâu thuẫn trong lòng này, hỗn tạp, bất đắc dĩ và kích động.

Anh lấy lại tinh thần, lúc này mới lại tiến lên, lần này kéo tay cô, "Được, em không có nói láo. Muốn ăn cái gì?"

Cô suy nghĩ một chút, "Đi tiệm ăn của người bạn học kia của anh đi, đột nhiên em muốn ăn chút đồ ăn thanh đạm."

Cửa hàng vẫn là cái cửa hàng trước kia, đối với khách, nhân viên phục vụ không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy bọn họ, tự nhiên bảo bọn họ lên lầu. Bởi vì lần trước đã tới, cô vẫn khắc sâu ấn tượng đối với nơi này, lần đầu tiên cảm thấy, cây trúc còn có thể sử dụng như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như tản ra mùi trúc nồng đậm, mặc dù rõ ràng là không có mùi. Vậy có lẽ là thuộc về không khí rồi!

Mỗi ngày là đồ ăn thanh đạm khác nhau, nhưng trong một ngày đồ ăn thanh đạm chỉ có mấy loại như vậy, rất cố định.

"Loại cảm giác chờ đợi này cũng rất tốt, không biết có thể được ăn món gì, vì vậy giá trị mong đợi liền tăng cao." Cô vừa cười hì hì vừa nói chuyện, "Hơn nữa thức ăn ở đây cũng được, so với mùi vị trong tưởng tượng là hoàn toàn khác nhau, vì vậy vui mừng lại tăng lên, đây xem như là hai tầng kích thích?"

"Nào có phức tạp như thế." Anh lắc đầu một cái, nhìn cô hồi lâu, lại nhướng mày, "Sao thân hình em không có một chút thay đổi nào? Nguyên nhân có phải là em ăn đặc biệt ít không."

"Ít xử oan cho em, em ăn cũng không ít." Nói xong tự mình cũng sờ sờ cái bụng vẫn phẳng lỳ như cũ, "Có phải em thuộc về kiể