pacman, rainbows, and roller s
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324820

Bình chọn: 10.00/10/482 lượt.

h có dịp sẽ giải thích.

- Nhưng thật sự cậu không thích Thiên Tư chứ?

- Đã nói là không bao giờ có chuyện đó mà!

- Vậy thì mình yên tâm rồi.

Đông Nghi thở phào, ánh mắt của cậu ta có vẻ lạ, Du Du và Nobu bu lại hỏi ngay:

- Tại sao lại yên tâm, có vấn đề gì à, cậu nói cho mình biết đi!

- Vì mình thích Thiên Tư…

- Hả hả..

Cả Nobu và nó đều há hốc mồm đầy ngạc nhiên. Mọi chuyện lại rắc rối rồi đây!

Hôm nay bà chủ đi công tác về, sớm hơn dự định. Nó nghe kể bà chủ vừa về
đến nhà, vẻ mặt đầy lo lắng, đã lên phòng Thiên Tư. Đúng là quý tử có
khác! Mà cái tên Thiên Tư có bị làm sao đâu, hắn khỏe như voi ấy, đủ sức để đương đầu với Du Du, chứng tỏ hắn mạnh lắm. Lòng nó cũng nặng trĩu,
vì chút nữa dọn dẹp, thế nào cũng phải đối mặt với tên “quỷ” đó, nhưng
điều nó lo lắng hơn là Thiên Tứ, không biết cậu ta sẽ nghĩ gì khi thấy
Du Du nhặt từng cụm cơm trong sự nhục nhã như vậy? Nghĩ đến đây, Du Du
càng tức tên Thiên Tư, tại hắn tất cả, tại hắn. Nhưng may sao nghe chị
Uyển Thanh bảo sau khi gặp mẹ, cậu chủ Thiên Tư đã ra ngoài ngay vì có
việc. Hắn có một chiếc moto, để có thể đi lại một cách riêng tư. Cũng
may mà hôm nay hắn bận việc nên Du Du không phải đối đầu, chứ nếu mà
giáp mặt nhau bây giờ, không biết nó sẽ làm gì hắn ta nếu bất chợt lòng
căm thù “dâng trào”, dám có thể là một mũi dao lắm! Du Du lau lau dọn
dọn, vừa lầm bầm nguyền rủa. Bất chợt Du Du thấy tấm hình trên bàn, mà
ngày đầu tiên vào phòng này nó đã thấy, tấm hình lại bị úp lại, mặc dù
đã vài lần Du Du lật lên và để ngay ngắn. Nhìn thấy tên đáng ghét trong
tấm hình, Du Du đưa nắm đấm trong không trung, nhưng rồi lại buông
xuống, bởi trong tấm hình đó, hắn đang cười, nụ cười y hệt Thiên Tứ, mà
có khi…lại còn đẹp hơn nữa, rất dịu dàng, vô tư và dễ thương. Bên cạnh
là một cô gái xinh. Họ đẹp đôi thật, nhưng sao Du Du không bao giờ nghe
ai nhắc đến cô gái đó, và sao không thấy cô gái đó xuất hiện, nhìn hình
thấy họ khoác tay nhau rất thân thiện, chứng tỏ cô gái này là một thành
phần quan trọng, mới có đủ sức làm cho Thiên Tư cười, một nụ cười mà nó
chưa bao giờ thấy kể từ khi đến đây. Hay này cô gái này đã xảy ra việc
gì, hay là đã bỏ đi? Càng nghĩ càng tò mò, rồi nó chợt phát hiện mình đã can dự quá nhiều:” Việc gì phải quan tâm đến hắn chứ?”. Nói rồi, nó úp
tấm hình xuống, mà không thèm lật lên ngay ngắn như mọi lần. Ngoài
đường, chiếc moto cứ đảo qua đảo lại khu phố, chạy vòng vòng nãy giờ,
không ai nghe rõ tiếng chàng thanh niên trẻ đang lầm bầm: “Không biết
giờ này đồ nhà quê dọn phòng xong chưa để mà về nữa!”…

***

- Bà KhaLy này, cho cháu hỏi vài câu nhé!

- Vâng, cậu cứ hỏi đi, cậu Thiên Tứ!

- Bà là người thường ngày chuẩn bị cơm trưa cho chúng cháu đúng không?

- Vâng, có gì không ạ?

- Vậy bà có chuẩn bị bữa trưa cho Du Du luôn không?

- Có vài lần tôi định chuẩn bị nhưng cô ấy bảo sẽ tự chuẩn bị, đồ ăn thì đã nấu sẵn rất nhiều món.

- Vậy bà có biết cô ấy lấy những gì không?

- Cô ấy lấy toàn rau củ thôi, có vài hôm thì lấy vài miếng trứng chiên.

- Tại sao cô ấy không lấy những món như bà đã chuẩn bị cho 2 chúng cháu, như gà, vịt, bò hay sushi, hay đại loại như vậy.

- À, tôi cũng có hỏi, cô ấy bảo là không muốn ăn khác người làm ở đây,
mọi người ăn gì cô ấy sẽ ăn nấy, chứ không hề muốn lợi dụng để được ăn
những món dành riêng cho 2 thiếu gia. Ngoài ra cô ấy bảo đã quen ăn
những thứ rau này ở quê, nên không thích thú gì với những món cao cấp
kia. Nhưng cậu biết đấy, lý do để làm mọi người yên tâm. Du Du là một cô bé rất chân thật và đầy lòng tự trọng, không lấy những thứ gì không
thuộc về mình.

- Cháu biết rồi, cám ơn bà, bà Khaly.

Cậu chủ INNO đã đi lên cầu thang rồi, bà Khaly như hiểu thấu được những lý do mà cậu chủ tìm bà để hỏi về Du Du, bà lầm bầm:

- Quả thật là sinh đôi, vừa nãy cậu chủ Thiên Tư cũng hỏi những câu y hệt như vậy! Con bé Du Du này bắt đầu gây sóng gió rồi đây.

Thiên Tứ bước vào phòng, vẻ đang suy nghĩ trầm tư sau những gì bà Khaly nói,
thì gặp ngay Du Du đang dọn dẹp. Hai ánh mắt nhìn nhau ngại ngùng, Du Du cúi xuống và tiếp tục làm việc, mà lòng nặng trĩu vì không biết Thiên
Tứ đang nghĩ gì về mình.

- Chuyện hôm nay ở trường…

Du Du hồi hộp ngẩng lên để lắng nghe tiếp ...

- Cô bé đừng trách Thiên Tư nhé, nó có lý lo đó.

- Lý do?

- Lúc trước bọn mình đều ăn hết phần cơm. Nhưng vừa rồi hai đứa chỉ ăn
chung một phần, cố tình bỏ một phần để bà Khaly thấy lạ, và báo động
ngay cho bà chủ về tình trạng bỏ cơm của Thiên Tư. Vì lúc nào bà ấy cũng đi công tác, một tháng may ra mới có thể gặp một lần, nên Thiên Tư mới
nghĩ ra cách này để kéo bà ấy về. Mà đúng thật, hôm nay bà ấy phải về
sớm hơn dự định.

Hiểu ra vấn đề, Du Du thấy mình cũng hơi có lỗi vì đã trách lầm Thiên Tư vì
cái tội bỏ đồ ăn hoang phí, nhưng không thể nào tha thứ về thái độ của
hắn ta đã đối xử quá thậm tệ với nó, lại làm lộ tẩy hộp cơm “nhà quê”
toàn rau của nó, chắc hắn ta hả dạ lắm. Trong lúc này, nó chỉ biết im
lặng và suy nghĩ.

- Cô bé có thể vì tôi mà bỏ qua cho Thiên Tư lần này không?

Câu nói của Thiên Tứ không thể làm nó không ngẩng l