Polaroid
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 10.00/10/487 lượt.

ời.

- Cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Cậu chủ…

***Dường như ông trời rất thích quay lưng lại với Du Du. Chưa kịp rời cửa hàng
thì trời mưa tầm tã. Nó có thể lội mưa đi về, nhưng vì sấm sét khá to,
nó không dám lao vào. Vừa đứng đợi, vừa lo lắng. Nó không nhớ số điện
thoại ở nhà, không biết làm cách nào báo tin cho chị Uyển Thanh, bà
Khaly chắc sẽ rất thất vọng về nó. Bụng nó đang rên lên inh ỏi, vì từ
chiều đến giờ chưa được ăn gì. Nó đứng dưới mái hiên của cửa hàng. Vừa
lạnh, vừa tối, vừa đói, tự dưng nó cảm thấy tủi thân vô cùng. Nếu bây
giờ nó ở Đum Cha, thì có lẽ bố mẹ nó sẽ rất lo lắng và đi kiếm nó ngay.
Nhưng còn ở đây, không ai quan tâm đến nó. Có khi nó về trễ như vậy sẽ
còn bị mắng và bị phạt nữa, sẽ chẳng ai lo lắng và đi kiếm nó. Nó ngồi
thụp xuống, nép mình vào sát vách để ấm hơn, và nhắm mắt lại, nhớ về
những ngày ấm áp ở Đum Cha mà thấy buồn vô hạn.

- Tại sao lại ngồi ở đây vậy, về nhà thôi!

Du Du không tin vào tai mình, nó vội vàng ngẩng lên khi nghe một giọng nói quen thuộc. Nhưng nó buộc phải tin vào mắt mình, là Thiên Tứ, là cậu
chủ của nó, và điều quan trọng là đang đứng bên cạnh nó, toàn thân ướt
sũng. Tự dưng trong lòng nó trào lên một sự xúc động không thể tả. Nó
không ngờ, trong giây phút tưởng chừng như cả thế giới, kể cả ông trời
đều bỏ mặc nó, thì vị hoàng tử của nó lại xuất hiện, Thiên Tứ không ngại mưa mà vẫn đến tìm nó. Nó không thể nói nên lời nào lúc này, mà tự dưng chỉ biết đứng khóc, khóc thật lớn, như thi với tiếng mưa. Thiên Tứ sững sờ khi không có sự chào đón nào từ Du Du, ngược lại, một cô gái lại
đang khóc trước mặt cậu ta, gương mặt Thiên Tứ nhăn nhăn, tiến lại gần
Du Du.

- Thôi nín đi nào, mọi người ở đây tưởng tôi làm gì cô bé đó!

Du Du đang khóc, nhưng nghe những lời nói đó thì lại bật cười. Vừa khóc
vừa cười, nó quay đi để giấu khuôn mặt khó coi lúc này, làm cho Thiên Tứ cũng phải bật cười. Thật ra trong lòng nó đang rất vui, vui vì vẫn có
người nghĩ đến nó lúc này, và đặc biệt đó lại là người nó rất mến, thiếu gia Thiên Tứ…

Du Du vào nhà, chị Uyển Thanh vội vàng chạy ra, vẻ mặt rất lo lắng.

- Trời ơi, em đã đi đâu vậy, làm chị sợ hết hồn, sao không gọi về nhà!

Nó nhìn chị Uyển Thanh đầy xúc động, không thể nói lên lời nào.

- Chị đã dọn dẹp tầng trên cho em rồi, em vào bếp ăn tối đi và đi nghỉ
đi, bà Khaly đang nấu lại cho nóng toàn bộ đồ ăn cho em đó, bà Khaly
cũng rất lo cho em.

Khác hoàn toàn với những suy nghĩ lúc nãy, khi đứng trong mưa, mọi người ở
INNO đã lo lắng cho nó rất nhiều, điều đó làm cho nó cảm thấy vô cùng có lỗi. Không ai trách mắng, mà ngược lại còn quan tâm, lo lắng như người
một nhà vậy. Nó bật khóc nức nở, nhưng đấy là nước mắt của sự vui sướng, hạnh phúc. Thiên Tứ nhìn 2 người trìu mến, lặng lẽ đi lên phòng, cố nén một cái ắt xì, có lẽ vì dầm mưa…

Nó nhìn theo dáng cậu chủ, ngay cả khi ắt xì mà Thiên Tứ vẫn đẹp lạ
thường. Và nó biết con tim nó đã bắt đầu rung động, tình cảm đó là dành
cho cậu chủ Thiên Tứ…

ĐẠI HỘI THỂ THAO

Du Du ngồi ngắm sao ở vườn sau, đang viết vài dòng cho bố mẹ nó kể về cuộc sống ở đây, về trường học, về INNO Gia, kể về mọi người, đây là những
điều hoàn toàn mới lạ trong cuộc sống của nó, chắc bố mẹ nó sẽ không
tưởng tượng nổi ra vẻ đẹp của INNO, về Nhất Kim, ngôi trường vô cùng
hoành tráng. Có tiếng bước chân nhẹ sau lưng nó, buổi tối thanh tĩnh nên nó nghe rất rõ, mọi người trong nhà đều đã đi nghỉ hết, chẳng lẽ là ma? Gió nổi lên một cơn ngay đúng thời điểm này, làm nó dựng hết tóc gáy,
nó không đủ can đảm để quay lại để xem là ai, nó chuẩn bị một hơi dài để hét lên, chân chạm đất, chuẩn bị cho một cuộc tháo chạy thật nhanh…

-Cô bé đang làm gì ở đây khuya vậy?

Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết đó là Thiên Tứ, nhưng thay vào đó, tim nó
vang lên những hồi trống hồi hộp, chưa bao giờ nó ngồi đối diện nói
chuyện với Thiên Tứ ở một nơi “lãng mạn” như vậy, nó ngại ngùng và không dám nhìn thẳng vào mặt của cậu ta:

-Mình viết thư cho bố mẹ ở Đum Cha!

-Sao không dùng điện thoại cho tiện?

-“Nhà mình ở Đum Cha không có điện thoại.” Nó cúi gằm vì hơi tủi thân.

Thiên Tứ ngồi xuống, nhìn nó bằng ánh mắt đầy thông cảm, làm nó cảm thấy rất vui.

-Cám ơn cậu rất nhiều!

-Về việc gì?

-Cậu đã đến đón mình ở Hàn Tây.

-À, không có gì, tôi chỉ đoán cô bé không mang dù nên đến đón thôi. Vậy đã mua được chưa.

-Được rồi, mình đợi có dịp sẽ đưa Thiên Tư.

-Việc học ở trường thế nào rồi?

-Bài giảng của thầy cô rất chi tiết và dễ hiểu, mình đã có bạn mới.

Thiên Tứ đang lắng nghe nó nói một cách chân thành, nó nghĩ đây là cơ hội để biết thêm về Thiên Tứ.

-Tại sao ở trường không bao giờ mình thấy cậu cười cả?

-Nụ cười của INNO không dễ dàng trao cho bất cứ ai.

Câu nói đầy nghiêm túc của Thiên Tứ làm cho Du Du sững sờ. Nhận thấy sự sợ hãi của nó, Thiên Tứ mỉm cười “chữa lửa”:

-Với lại cô bé biết đấy, nếu mà cười với bất cứ cô gái nào thì cả trường sẽ đồn ầm lên ngay.

-Vậy tại sao cậu lại cười với tớ!

-“Vì cậu là một cô bé rất đặc biệt!”

Thiên Tứ xoa xoa cái đầu nó, hệt như một đứa em bé bỏng, rồi một nụ cười thật tươi. Hai