Snack's 1967
Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321383

Bình chọn: 8.5.00/10/138 lượt.

chứ?

- Con không có nghịch!!!- Cô bé phụng phịu đứng phắc dậy,
cái má hồng phây phây đỏ - Con chỉ nói rằng con không muốn lấy Tiểu Song thôi!

- Ngoan nào!- Cô buồn cười, vỗ vỗ anh đang ngồi bên cạnh, giả
bộ thăm dò- Con sao vậy? Tiểu Song rất tốt! Tiểu Song đã bảo vệ cho con khỏi
cái đám côn đồ, Tiểu Song còn mua kem cho con ăn, còn đưa con đi học và rước về
tận nhà…

Ma Kết nhướn my, hẩy nhẹ về phía chàng trai đang mĩm cười tủm
tỉm:

-Hơn Hết, Tiểu Song rất giống bố con, con đã từng nói muốn lấy
một người con trai nào đó giống bố, không phải sao?...

Cô bé nhíu mày, ngón tay nhỏ được ngậm cắn trong cái miệng đỏ
hồng. Cô bé đang phân vân vì những lời mẹ nói:

-Nhưng mà, chẳng phải mẹ đã bảo con phải lấy người con thật
sự yêu thương…- Cô bé nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú- Tiểu Song không thật sự
là người con thương yêu…

Ma Kết thảng thốt nhín đứa con của mình, tự nhiên trong lòng
có gì đó nghẹn lại, cổ họng khô rát, đắng nghét không tài nào nói lên lời. Anh
bên cạnh hiểu được phần nào tâm trạng của cô, nhẹ kéo đứa con gái ngây thơ vào
lòng, thử tưởng tượng ra trong tâm trí đôi mắt tím trong trẻo của nó, khuyên giải:

-Nghe này- anh chỉ vào lòng ngực nhỏ bé- Hãy làm những theo
con tim mình mách bảo nhưng…

Cô bé vòng tay ôm chặt cổ cha, non nớt hỏi:

-Nhưng gì vậy cha?

-Nhưng con hãy để tâm trí mình cùng đồng hành với trái tim,
bởi ai cũng cần có đôi mắt, trái tim con cũng vậy, cũng cần có đôi mắt để nhận
rõ những điều mình đã làm…- Khóe môi anh nhếch lên nhè nhẹ -Biết bản thân đã
đúng, hay đã sai…Trái tim đôi lúc rất mù quáng con ạ…

Và mù quáng sẽ giết chết những gì tinh khôi nhất, đẹp đẽ nhất…

Anh ngước nhìn gì đó, qua cửa sổ ráng vàng ngòai kia, qua
khoảng hư không lượn lờ trước mặt:

-Đôi khi, buông tay cũng là một cách để yêu…

Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực ấm áp vững trãi của cha, êm đềm
chìm vào trong giấc ngủ. Có lẽ những gì cha nói so với cô bây giờ quá mới lạ và
khó hiểu, nhưng rồi, thời gian , sự trãi nghiệm cùng nỗi đau sẽ dạy lại điều đó
cho cô. Chỉ là, cách dạy ấy thật khắc nghiệt, cái giá phải trả cũng rất đớn
đau…

Gió chiều dịu thốc len lỏi qua ô cửa nhẹ, vấn vương mái tóc
mềm mại tựa tơ hồng, phe phẩy viên ngọc màu xanh saphire huyền huyễn trên cổ cô
gái nhỏ. Chẳng biết cô đã mơ gì trong giấc mơ xa lạ, nhưng nhìn cách cô mĩm cười
tươi rói, gió biết cô đang rất vui…

Cả nhà họ ba người dựa vào nhau trong yên lặng. Không có bất
cứ lời nói nào được thốt lên, nhưng với họ, như thế là quá đủ, quá đỗi bình
yên. Ma Kết hôn nhẹ lên bờ trán cao của người đàn ông ấy, mĩm cười:

-Sau tất cả, anh là người em yêu nhất, và là người sẽ mãi
bên cạnh em, phải không? Giải Giải?




Xung quanh tối đen như mực, màu tối của đêm đen như hoằn sâu
vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, khiến cô bất giác run rẩy. Cô nghẹn ngào
cất tiếng gọi, bất kì ai mà cô quen biết. Sự sợ hãi đổ ập vào cô. Và cô khóc.
Cô gái nhỏ ngẩn ngơ , cô hoàn toàn không biết tại sao cô lại ở đây, trong cái địa
phương tăm tối ngu ngốc này, nơi ánh sáng một chút cũng chẳng len lõi vào được.
Ngay cả khi cô cố đứng dậy và bước đi cả quãng đường dài, cô vẫn không thể tìm
thấy chút hy vọng le lói nào đó về sự sống.

-Mẹ ơi…. cha ơi…

Cô khe khẽ cất tiếng gọi, chưa bao giờ cô cảm thấy cần họ
như lúc này. Ở đây tựa một nhà lao đóng kín cửa, phong tỏa mọi giác quan của
con người. Đơn độc , buồn bã và đầy ưu thương. Nhận ra hương ẩm mốc neo bám
trên bức tường trước mặt, cô nhẹ đưa tay chạm hờ lên nó. Một lớp rêu nhớt nhát
tiếp xúc với cơ thể làm cô bất chợt rùng mình. Cô gái nhỏ dựa vào tường, mệt mỏi
trượt dài ngồi bệt xuống nền đất . Hơi lạnh luồn lách thấm đẫm da thịt, cô vươn
mình kéo dài chiếc váy đang mặc trên người, khẩn trương siết chặt. Tà áo trắng
mỏng manh chẳng thể làm cô ấm thêm một chút, nhưng cô thấy tâm hồn mình bỗng
nhiên nhẹ bẫng, vì trên chiếc áo vẫn vương mùi hương của mẹ. Mùi tử lan dịu
dàng.

Cô thở nhẹ, hơi thở tạo thành làn khói mỏng vấn víu rồi từ từ
tan biến trong hư không. Mọi thứ trở nên mơ hồ đầy mộng ảo. Cô không biết mình
đã ở đây bao lâu rồi, đã cố gắng tìm bao nhiêu cách để thoát khỏi nơi đây? Vẫn
là vô vọng, vô vọng đến tận cùng. Đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, cô thèm
khát biết bao vòng tay ôm siết của mẹ, hơi ấm áp vững trải của cha, ngay cả cái
hun chụt thật kêu vào má của Tiểu Song ngày nào cô ghét cay ghét đắng cũng trở
nên đáng khát khao. Cô chỉ mới 18 tuổi, và cô sẽ bỏ mạng nơi đây. Một cái chết
lãng xẹt nhất cô từng thấy.

“Cộp” Cô nghe thấy tiếng động, của một đôi giày va vào nền
đá. Đôi tai nhỏ dỏng cao vui mừng, cô bật dậy nhìn quanh, buột miệng gọi:

- Cha?

Chẳng có ai trả lời cô. Không gian yên tĩnh vọng lại chính lời
nói cô tự phát ra. Cô bỉu môi, thật sự vốn làm gì có người, chỉ là do cô quá
khao khát sinh ra ảo ảnh triền miên.

“cộp” tiếng động phát ra lần nữa, rõ mồn một. Cô gái nhỏ ùa