
hỉ cần hai người sống hạnh phúc bên
nhau là được rồi. Hãy trân trọng mọi thứ và nhìn nhận từ 2 phía nhé!
- Chị nói thế thôi. Chị về đây. Tự lo mọi việc nhé, chị chỉ đến dự đám cưới nữa thôi.
Sau khi My bước vào xe và đi thẳng. Bảo Duy mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Đã xưng hô thoải mái như vậy. Chứng tỏ đã quên hết được quá khứ. Sống hạnh phúc nhé."
Một suy nghĩ đi ngang qua đầu anh như một cơn gió, nhanh chóng thổi bay tất cả.
My cũng thấy bất ngờ vì bản thân cô đã tự nhiên được như thế. Vốn dĩ điều
đó là rất khó khăn, nhưng cả hai đều làm được, giữ được mối quan hệ chị
dâu và em chồng một cách dễ dàng. Cuộc sống sau này sẽ chẳng còn trắc
trở gì nữa mà chỉ còn hạnh phúc và không lo toan mà thôi.
Bảo Duy cầm theo hộp rồi mở cửa vào nhà. Hạ Vy có chút khó hiểu.
- Gì vậy?
Anh đưa cho cô. - Em tự mở ra xem.
Hạ Vy nhanh chóng mở ra, thứ trong hộp hoàn toàn khiến cô bất ngờ. Không nói nên lời.
- Đây là bộ váy cưới của Lori, váy cưới mà bao người mơ ước.
- Nhưng sao anh có được thế? Rất nhiều tài phiệt đã bỏ ra số tiền lớn nhưng đều không làm được mà.
Bảo Duy đáp. - Anh đã nhờ "Chị dâu" chúng ta giúp đó. Lori và chị dâu có mối quan hệ tốt mà.
Hạ Vy thẫn thờ nhìn anh, mà trong lòng một niềm vui sướng không thể tả.
- Anh cũng đã buông bỏ quá khứ rồi. Trong anh và chị ấy không còn tồn tại thứ gì nữa rồi.
Anh gật đầu. - Ừm. Bây giờ trong lòng anh chỉ có em mà thôi.
Cô ôm lấy cổ anh vui sướng.
- Em yêu anh đến chết mất thôi.
Vừa hay, anh ôm luôn eo cô nhấc lên và đi đến đâu đó.
- Ơ thả em ra.
Bảo Duy cười nham hiểm. - Là em khiêu khích đấy nhé!
My nằm gọn trong chiếc chăn bông ấm áp, xung quanh là những bản vẽ thiết kế thời trang tuyệt đẹp. Lúc ngủ ngoan ngoãn như này trông công như
nàng công chúa từ trong cổ tích bước ra vậy. Nhật Anh vừa mở cửa
phòng ra nhìn thấy cô đang ngủ lặng lẽ đi từng bước nhẹ. Rồi thu gọn
đống bừa bộn trên giường. Anh chỉnh chăn lại ngay ngắn cho cô. Rồi bước
đến phòng kế bên làm việc. Vừa đi công tác nước ngoài về, anh đã lao vào làm như con sâu việc.
Thoáng phát 1 tiếng đồng hồ trôi
qua. My thức giấc, mệt mỏi ngồi dậy, cô nửa tỉnh nửa mơ nhìn qua lớp
tường kính sang phòng làm việc ở kế bên. Rồi vội vã chạy đến đó.
- Anh về rồi.
Lúc này anh mới dẹp công việc lại, mỉm cười nói chuyện với cô. Anh nhìn
xuống bên dưới rồi nhíu mày. Đôi chân trần của cô đập ngay vào mắt anh.
- Trời lạnh tại sao lại không đi dép?
Cô đang cười vui vẻ bỗng nhiên bị anh làm mất hứng.
- Người ta vừa thấy anh vui quá nên chạy đến luôn mà. Làm gì mà khó chịu thế.
Nhật Anh đáp. - Không phải khó chịu mà cô giúp việc nói em bị ốm mấy ngày nay rồi. Nên anh mới không cho phép em đi chân trần.
Nói rồi anh nhấc bổng cô lên, sang phòng ngủ rồi đặt cô ngồi lên giường.
- Hôm trước đám cưới của Bảo Duy và Hạ Vy. Em đã phải đến một mình. Anh có biết là em đã xấu hổ đến mức nào không?
Anh trả lời ngắn gọn, nhưng chất chứa bao tình cảm.
- Anh xin lỗi.
My nhìn bộ dạng đó của anh trong lòng không thể giận được.
- Không sao đâu mà. Mới về nhà đã mang bộ mặt rầu rĩ như vậy là sao?
Đang nói chuyện thì anh có điện thoại.
Nghe xong anh đã tỏ vẻ không thoải mái, rồi quay ra dặn dò cô.
- Anh lại phải đến công ty giải quyết việc rồi. Em đợi anh nhé.
Cô bức xúc hơn bao giờ hết. Người nào đó vừa về đã không chịu chơi với cô
rồi lại suốt ngày công việc. Cô thật sự muốn anh vứt bỏ cái thừa kế đó
lắm.
.
Buổi tối hôm đó.
Anh trở về nhà sau bữa cơm. Lại còn mất công cô chờ cơm ở nhà, trong khi đó anh đã ra ngoài ăn với đối tác.
Đến khi lên giường ngủ, cô vẫn hậm hực khi có một mình. Rồi tự lẩm bẩm. Chửi rủa.
Anh bước từ phòng tắm ra. Với mái tóc ướt nhèm.
- Sấy tóc cho anh.
Cô đáp. - Anh đi mà sấy. Thân ai người ấy lo.
Nghe vậy anh cũng chả miễn cưỡng nữa. Bản thân tự mình đi sấy khô tóc, rồi mới đi ngủ.
Anh nằm xuống, rồi ôm cô vào lòng. Nhưng cô lại tỏ vẻ khó chịu.
- Buông ra.
Nhật Anh đáp. - Em định làm loạn giữa đêm khuya à?
- Kệ em. Còn hơn người không giữ lời hứa, không đối tốt với em.
Anh ngạc nhiên. - Anh có sai ở chỗ nào à?
My bất mãn.
- Sai rất nhiều.......!
Rồi cô kể ra hết một câu chuyện dài.
Nghe xong, anh bật cười. - À. Thế thì anh sai rồi. Xin lỗi vợ.
- Hôm nay anh đã xử lý xong hết việc. Mai sẽ đưa em đi nghỉ mát.
Cô sung sướng. - Thật á?
Anh gật đầu, rồi vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Nhưng anh hứa với em một điều.
- Điều gì? - Anh hỏi
Cô ngập ngừng nói ra. - Trong lần nghỉ mát này cố gắng sinh 1 đứa.
- Em ham muốn vậy sao?
Mặt cô đỏ ửng, không biết chui chỗ nào.