
t cả.
Anh tiến đến gần cô, vòng tay qua giữ lấy cơ thể cô, nhanh như cắt một con dao
đã kề sát với My.
My giật mình, đứng
khựng lại.
-
Anh
làm gì vậy?
Nhật Anh giữ
nguyên biểu cảm lạnh băng, câu nói không cảm xúc. Khiến người đứng cạnh không
khỏi run sợ.
-
Tôi
đã nói em sẽ thấy bản chất thật của tôi. Đáng ra ngay từ đầu em không nên chống
đối tôi như vậy. Giờ phải chịu PHẠT
My cố giữ lấy
tay đang cầm con dao sắc nhọn của Nhật Anh. Đẩy ra xa. Nhưng lúc này anh đâu
còn nhân tính, chỉ vì đã chọc giận anh nên hậu quả cô phải nhận sẽ rất lớn. Nhật
Anh cương quyết, cầm chặt con dao di chuyển xuống phía dưới, lưỡi dao từ từ cắt
một đường thẳng từ vai đến khuỷu tay cô. Máu chảy xuống theo đường mà con dao
vô tình đã rạch. My đau đớn ngồi xuống ôm lấy cánh tay đáng thương, chỉ trong một
lúc, máu đã nhuộm đỏ tay áo sơ mi trắng của cô. Còn Nhật Anh thản nhiên đứng
lên, tâm trạng đã tốt hơn, anh nhếch mép nhìn bộ dạng đau khổ của My tuyên bố.
-
Em
có thể mạnh mẽ. Đối đầu với bất kì ai. Nhưng với tôi em không bao giờ thắng.
Nói xong anh chậm
rãi tiến về phía bàn làm việc rồi ngồi xuống. Anh bấm điện thoại riêng gọi cho
thư ký.
-
Victoria
hãy mua cho tôi một bộ áo khác. Loại của phụ nữ.
Đằng kia, khuôn
mặt My đã ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn. Nhưng cô vẫn kiên cường không rơi một giọt
nước mắt nào. Cô đã quyết tâm sẽ không bao giờ khóc nữa, vì chỉ có mạnh mẽ như vậy
cô mới trả thù được cho ba mình. Ánh mắt yếu ớt, nhìn sang phía Nhật Anh.
-
Anh
thật đáng sợ. Tôi thua rồi.
Nhật Anh càng
vui sướng hơn. Nét mặt vẫn âm độ
-
Em
biết vậy là tốt rồi. Bây giờ hãy vào phòng nghỉ riêng của tôi, trong đó có cả
phòng tắm. Hãy rửa qua vết thương đi. Đừng đi thư ký hay ai khác vào đây mà
nhìn thấy cảnh nào.
My vẫn tiếp tục
ngang bướng, không chịu đứng lên. Còn Nhật Anh lại bị chọc giận, cố gắng kìm chế.
-
Tôi
cho em 3 giây để đứng lên. Nếu không tay bên kia sẽ bị rạch nốt.
Cô vội vàng đứng
dậy. Một bên bị rạch sâu như vậy đã quá đau rồi, nếu ngay cả bên kia mà cũng
như thế thì không biết sẽ thế nào?
10 phút sau.
Một bộ áo và
váy công sở đã được mua về. Thư ký càng thắc mắc, trong đầu thì nghĩ được hàng
trăm chuyện tào lao.
Nhật Anh cầm lấy
túi đồ, bước vào phòng ngủ. Cánh cửa phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì. Nhật
Anh mới bất đắc dĩ mở cửa bước vào. Bên trong, nước lênh láng trên sàn mang một
màu đỏ. My giật mình xấu hổ, lúc này trên người cô chỉ còn một bộ nội y. Còn Nhật
Anh vẫn bình thản, chuyện này quá là điều bình thường đối với anh, một chủ tịch
tài giỏi, đẹp trai như vậy không biết có bao nhiêu phụ nữ can tâm tình nguyện
bán thân cho anh, không kể hết. My vội vã lấy chiếc áo choàng màu trắng khoác
vào.
-
Anh
không thể gõ cửa khi vào sao?
Nhật Anh cười.
-
Tôi
chỉ muốn đưa em bộ quần áo thôi! Cơ thể em có gì đáng nhìn chứ. Chỉ được có
khuôn mặt đẹp thôi. Tôi đã gặp nhiều phụ nữ thân hình chuẩn hơn em…..
My tức muốn chết,
lại một lần nữa bị động chạm đến lòng tự trọng.
-
Thì
sao chứ? Anh có bao nhiêu phụ nữ, thân hình họ thế nào thì liên quan gì đến
tôi.
Nói rồi cánh cửa
phòng tắm chợt đóng lại ngay trước mặt anh. Nhật Anh lại mỉm cười tuyệt đẹp. Nằm
xuống giường nghỉ ngơi.
Lát sau, My từ
trong phòng tắm bước ra thì thấy chủ tịch của mình đã yên vị ngủ trên giường.
Cô từ từ bước đến, nhìn qua xung quanh . Cô thầm nghĩ “ Có lẽ căn phòng này đã
chứa rất nhiều nữ nhân của anh ta rồi. Đồi bại”
-
Em
đứng đó làm gì. Không thay đồ sao. Hay chỉ cần mặc áo choáng này ra ngoài.
My đáp.
-
Thì
anh phải ra ngoài tôi mới thay được chứ.
Nhật Anh nhắm mắt
lại, bình tĩnh nói. – Thay luôn ở đây đi. Bây giờ em đã 24, tôi 25 nếu có xảy
ra chuyện gì thì chỉ cần kết hôn là được.
My khoanh tay
trước ngực, bàng hoàng.
-
Anh
có thể nói dễ dàng vậy ư? Thật buồn cười.
Nhật Anh đáp.
-
Có
biết bao người muốn kết hôn với tôi. Em được như vậy phải cảm thấy mứng chứ.
-
Không
bao giờ nhé!
Nhật Anh đứng
lên tiến về phía cửa. – Được rồi thay đồ đi! Rồi trở về làm việc. Tập đoàn
General không trả lương cho người chơi không đâu.
.
My vội vàng
khóa cửa lại thay quần áo, trong miệng lẩm bẩm mấy câu
-
Sắc
lang! Anh đáng sợ hơn cả Ác Quỷ. Tôi không thích anh mà anh lại khiến tôi thành
ra như thế này. Bây giờ cánh tay vẫn đau. Nhất định anh sẽ phải trả giá.
----
Sau khi rời khỏi
văn phòng chủ tịch.
My trở về phòng
làm việc, trước con mắt của bao nhiêu người. Chỉ trong thời gian ngắn cả công
ty đã biết chuyện chủ tịch đặt mua một bộ quần áo. Có lẽ cô được nhận ân sủng của
Chủ tịch. Còn My thì ôm cánh tay đau nhức. Cả buổi sáng làm việc đầu tiên của
cô tồn tại hàng nghìn tin đồn. Không thể chịu nổi nữa, cô than vãn
-
Đáng
ra mình nên chọn công ty thời trang hàng đầu NEW YORK.