Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329355

Bình chọn: 10.00/10/935 lượt.

ại chuyện
đã hứa với Diệp Thảo cô lạnh lùng. – Không đơn giản là chúc mừng chứ?

Nhật Anh bật cười.

-
Còn
một thứ nữa.

Nói rồi anh lấy
từ trong bó hoa ra một hộp nhẫn. Dơ ra trước mặt My.

-
Em
có thể để anh chăm sóc em chứ? Anh đã chờ đợi ngày em đồng ý lâu lắm rồi.

My đẩy tay Nhật
Anh ra từ chối. – Xin lỗi! Bây giờ em không muốn yêu thêm ai nữa. Việc em muốn
là trả thù. Anh hãy về đi và đừng bao giờ làm điều ngớ ngẩn nữa. Và còn nữa anh
hãy đến bên Diệp Thảo, yêu thương cô ấy. Chính cô ấy mới là người yêu anh thật
lòng.

Nhật Anh nói.

-
Nhưng
anh không có tình cảm với Diệp Thảo. Người anh yêu là em.

My đáp. – Em
nói rồi. Hiện tại em không muốn yêu ai hết Em quá mệt mỏi rồi.

Nhật Anh tức giận
ném hộp nhẫn đang cầm xuống đất. Anh hung hăng tiến lại gần ôm chặt lấy My, hôn
mãnh liệt. Lần này, khác với những lần trước, anh tàn bạo đến mức đáng sợ. Chỉ
cần kháng cự là My sẽ không thể yên ổn. Lát sau, My dùng toàn lực đẩy Nhật Anh
ra, nhưng vô ích anh quá khỏe cô không thể làm gì được. Bất chợt, Nhật Anh
buông cô ra.

-

thế nào đi nữa anh sẽ đợi em. Đến một ngày nào đó em sẽ đồng ý thôi.

























































































































Anh quay lưng
bước đi, bóng dáng cao kều lạnh lùng ấy, lại in hằn trong trái tim My, một trái
tim vừa xóa nhòa được hình bóng của một người khác, giờ đã lại có một người mới
bước vào đó. Giờ cô phải làm sao? Cô không muốn có lỗi với Diệp Thảo, nhưng lại
không muốn cứ mãi từ chối Nhật Anh như vậy. Quá sức chịu đựng của cô. Có lẽ
trong hàng trăm loại bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất. Nó khiến trái tim con người
thổn thức, tự rạch lên trái tim những vết xước không thể lành lại.



------

Sáng hôm sau.

Một bữa sáng thịnh soạn đã được bày trên bàn ăn, do chính tay mẹ của My vào bếp. Còn My thì vội vàng chuẩn bị đi đâu đó, cô cằn nhằn.

- Mẹ! Việc này để cho người khác làm. Cần gì mẹ phải đích thân làm như vậy?

Mẹ cô mỉm cười. – Không sao! Mẹ muốn con vui.

My nhìn mẹ vẻ đầy tiếc nuối.

- Mẹ à! Mẹ đừng làm cho con quá nhiều, con chưa đền đáp được gì cho mẹ cả.

.

Nói rồi My ngồi xuống bàn ăn. Vội vã ăn từng chiếc bánh mì sandwich.

- San San! Ăn nhanh lên. Hôm nay còn nhiều việc lắm.

San San khẽ gật đầu. Cô bé đang bình thản ăn thì bỗng chốc trở nên vội vàng. Cô bé hiểu rõ tính cách của My. Việc gì My đã nói thì phải thực hiện ngay không được chậm trễ.

Bữa ăn sáng kết thúc nhanh chóng. Cả hai rời khỏi nhà và di chuyển đến một nơi nào đó.

Lát sau, xe dừng lại trước một cửa tiệm sửa xe.

My bước xuống, tiến vào phía trong nói chuyện với một nhân viên.

- Chiếc xe của ba tôi! Tôi nhờ các người bảo quản nguyên vẹn còn chứ.

Nhân viên đó nhanh nhẹn cúi chào rồi đáp. – Thưa tiểu thư! Chiếc xe y nguyên như cũ. Chúng tôi đã thay phụ tùng mới.

My bước đến sờ qua chiếc xe màu đen hiện đại. Đây là chiếc xe ba cô thích nhất và đó cũng là loại xe hiếm ở Việt nam này.

- Xe có vấn đề gì không?

.

Nhân viên đó lễ phép trả lời. - Dạ! Khi chúng tôi xem qua thì xe đã bị hỏng phanh. Nhưng giờ thì đã hết rồi ạ.

My vừa nghe đã bất ngờ.

- Hỏng phanh sao? Do bị cắt đứt hay tự hỏng.

Nhân viên đó đáp. - Theo như chúng tôi thấy thì phanh bị cắt đứt.

.

My rút trong túi ra một số tiền lớn đưa cho quản lý khu đó. Vừa xong thì có một cuộc gọi đến.

- Chào cô! Jessi. Tôi là chủ tịch của Dream Star.

My cười thầm. - Chào ông! Không biết hôm nay tôi có phước gì mà được ông gọi đến vậy.

Chủ tịch Minh Đức ở đầu dây bên kia bật cười.

- Jessi cô nói ngược rồi. Không biết hôm nay cô có rảnh không? Phiền cô đến Dream Star một chuyến.

My đáp. - Tôi rất hân hạnh! Xin hỏi bao giờ tôi có thể đến đó.

Chủ tịch gấp gáp.

- Lúc nào cũng được. Nhưng ngay bây giờ thì tốt biết bao.

My mỉm cười đáp.

- Được! Tôi sẽ đến ngay.

Vừa kết thúc cuộc gọi, từ đằng sau cô vang lên một giọng nói đùa cợt.

- Lại được gặp nhà thiết kế nổi tiếng. Thật vinh hạnh.

My nhíu mày. Quay lại nhìn cái tên to gan dám nói giọng đó với cô. Bất chợt, cô giật mình ngạc nhiên.

- Là cậu sao? Huy Nam. Bao năm không gặp rồi.

Huy Nam bật cười. - Cậu không giống người bạn của tôi 5 năm trước nữa rồi. Thật xinh đẹp và thông minh hơn nhiều rồi.

My nghiêng đầu khó hiểu.

- Ý cậu là trước kia tôi xấu xí ngu ngốc phải không?

Huy Nam gật đầu. - Đúng vậy đấy! Con bé ngu ngốc, dốt nát, học không hơn ai?

.

My tức giận đánh thẳng vào người Huy Nam. - Cậu vẫn như ngày nào. Ăn nói thô tục. Chẳng giống con trai c


Old school Swatch Watches