Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213114

Bình chọn: 9.00/10/1311 lượt.

ũng có người mời đi dạ hội, dù cho chỉ mỗi chuyện đi bộ một mình qua hai dãy nhà đến trường cậu ấy cũng không được phép.

Ừ thì ngực cậu ta trông cũng khá đầy đặn. Mình đoán đó là lý do chính.

Phải công nhận Tina rất dễ gần. Khi cậu ấy đứng lên, ra quầy lấy thêm
một lon coca – tay vệ sĩ ngay lập tức theo sát! Má ơi, nếu chú Lars cũng kè kè bên mình như thế thì chắc mình đến tự tử mất. Mình đọc trộm bìa sau cuốn sách của Tina. Nó có tên là “Mình nghĩ mình tên là Amanda”, kể về một cô gái tỉnh dậy sau một thời gian dài hôn mê và không biết mình là ai cả. Rồi một chàng trai đã đến thăm cô trong bệnh viện, và nói
với cô tên cô là Amanda và rằng cậu ta là bạn trai của cô. Phần còn lại của cuốn sách chỉ kể về chuyện cô gái đó tìm mọi cách tìm hiểu xem anh chàng kia có nói dối mình hay không.

Mình thì rất chắc chắn! Nếu
một anh chàng đẹp trai nào đó nói với mình anh ta là bạn trai mình thì
sao không để nguyên như thế đi, còn tìm hiểu làm gì nữa? Thật lắm người đang có nhiều thứ tốt mà không biết giữ.

Khi mình đang đọc bìa sau quyển sách thì thấy có ai đó đang đứng trước mặt. Ngước lên thì thấy
hóa ra đó là Lana Weinberger. Hôm nay chắc là ngày có trận đấu, vì nó
đang mặc đồng phục của đội cổ vũ, một chiếc váy ngắn xếp li màu xanh
trắng và một cái áo bó màu trắng có chữ A to đùng đằng trước. Trông như là nó đã độn thêm thứ gì đó ào áo con thì phải. Nếu không thì sao ngực nó hôm nay cứ phình ra trước như thế chứ.

“Tóc đẹp lắm, Amelia”, nó nói giọng đầy mỉa mai, “Mày tính bắt chước ai vậy, con nhỏ này?”

Mình nhìn ra phía sau Lana. Anh Josh Richter đang đứng đó với đội bóng bầu dục. Họ chẳng mấy quan tâm đến mình và Lana. Họ đang nói về bữa
tiệc nào đó hồi cuối tuần rồi. Có vẻ như họ đã uống rất nhiều bia,
trông ai cũng khật khừ thấy rõ.

Không biết huấn luyện viên của họ có biết không nhỉ.

“Mày gọi cái màu này là gì hả?” – Lana vẫn chứ thôi. Nhón tay chỉ vào
đỉnh đầu của mình và chu môi lên dè bỉu – “Màu vàng mủ hả?”

Tina
Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ta đã quay trở lại, còn con nhỏ Lana vẫn
tiếp tục đứng đó hành hạ mình. Ngoài lon coca, Tina còn mua thêm một
que kem cho mình. Cậu ấy thật tốt, dù trước giờ mình chưa bao giờ bắt
chuyện với cậu ấy.

Nhưng Lana thì không thấy gì tốt đẹp trong cử
chỉ đó của Tina. Nó lập tức chuyển điệu bộ ngây thơ và xổ ra một câu
độc địa, “Ồ, Tina, cậu mua kem cho Mia đấy à? Hôm nay bố cậu cho thêm
mấy trăm đô để tự mua cho mình một người bạn mới đấy à?”

Trông Tina có vẻ bị tổn thương vì những lời nói ấy. Tay vệ sỹ thấy vậy định mở miệng can thiệp thì…

Điều kỳ diệu đã xảy ra. Mình chỉ nhớ là khi ấy mình đang ngồi ở ghế và nhìn thấy những giọt nước mắt rưng rưng của Tina Hakim Baba. Kế đó,
việc tiếp theo mà mình còn nhớ là chính mình đã lấy que kem hạnh nhân
Tina mua cho mình ném thật mạnh vào áo len của Lana.

Lana sững sờ
nhìn xuống chiếc kem vani, bọc sôcôla và lạc đang dính vào ngực nó.
Josh Richter và những gã khác ngừng ngay tán dóc, nhìn chằm chằm vào
ngực của Lana. Chưa bao giờ thấy quán ăn yên lặng đến thế. Tất cả đều
đổ dồn vào que kem dính trên ngực Lana. Không khí im ắng đến ghê người, mình thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của Boris nữa.

Và rồi Lana bắt đầu hét lên.

“Mày … mày …” Mình đoán là con nhỏ đó chưa kịp tìm ra từ nào đủ tồi tệ để gọi mình. “Mày…mày…Nhìn xem mày vừa làm gì đi! Mày làm gì với cái áo của tao thế hả!”

Mình đứng phắt dậy và bê cái khay của mình lên.
“Tina, đi thôi.” – mình lạnh lùng nói. Mình vẫn đang quá tức giận nên
giọng không mảy may run rẩy tẹo nào: “Bọn mình ra chỗ nào yên ắng hơn
đi.”

Tina vừa nhìn chằm chằm vào cái kem dính ngay giữa chữ A trên ngực áo Lana vừa lẽo đẽo cầm khay thức ăn theo mình. Tay

Lúc Tina và mình đi qua bàn mà Lilly và mình vẫn thường hay ngồi, mình thấy Lilly đang há hốc mồm nhìn mình. Rõ ràng cậu ấy đã chứng kiến từ
đầu đến cuối.

Giờ thì có lẽ cậu ấy sẽ phải thay đổi suy nghĩ về mình: Mình không hề thiếu quyết đoán. Không hề khi mình muốn.

Hình như mình đã nghe thấy tiếng vỗ tay tán thưởng từ bàn của mấy đứa
trong nhóm lập dị, sau khi Tina và vệ sĩ của cậu ta cùng mình bỏ đi.

Mình nghĩ mình sắp đạt được cái gọi là sự tự chủ rồi.Vẫn là ngày thứ Hai

Mình tiêu rồi. Chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra với mình!

Mình đang ngồi trong phòng của cô hiệu trưởng!

Đúng vậy, mình đã được triệu tập ngay tới phòng cô hiệu trưởng vì tội "tấn công" Lana Weinberger bằng một que kem hạnh nhân!

Đáng ra mình phải lường trước là con nhỏ đó sẽ đi tố cáo mình chứ. Đúng là đồ mỏ nhọn!

Nói thế chứ mình cũng sợ. Cả đời mình chưa bao giờ vi phạm kỉ luật bao giờ. Trước giờ mình luôn là một đứa con ngoan trò giỏi. Khi thầy giám
thị bước vào lớp Hình và Lượng với một chiếc thẻ hồng trên tay mình
không hề nghĩ, dù chỉ là một giây, rằng nó dành cho mình. Lúc đó mình
đang ôn bài với anh Michael.


The Soda Pop