XtGem Forum catalog
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213122

Bình chọn: 8.5.00/10/1312 lượt.

vậy cũng tốt, mẹ cũng đâu có muốn đi. Lúc mình bảo chỉ mình mình đi, mẹ mừng ra mặt.

“Tốt quá”, mẹ nói. “Mẹ sẽ gọi mấy món Thái và ở nhà xem phim “Sixty Minutes” “

Từ lúc trong công viên Trung tâm về mẹ có vẻ rất vui. Mẹ ngượng nghịu
kể là đã cùng thầy G đi xe ngựa. Mình đã bị sốc khi nghe thấy thế. Mấy người lái xe ngựa chẳng bao giờ chăm lo đến lũ ngựa cả. Luôn có một con ngựa già cỗi nào đấy bị ngã quỵ vì thiếu nước. Mình đã thề sẽ không
bao giờ đi xe ngựa. Ít nhất là cho đến khi người ta có những quy định
riêng về quyền lợi cho những con ngựa. Mình đã nghĩ là mẹ cũng đồng
tình với mình về chuyện đó.

Tình yêu có thể tạo nên những điều kì lạ ở con người.

Dạo này tới Plaza cũng không đến nỗi cực hình lắm. Mình nghĩ là mình
đang dần quen với nó. Bây giờ người gác cổng đã biết mình là ai – hay ít ra thì họ cũng biết chú Lars là ai – nên không còn làm khó mình nữa.
Họ đâu được trả lương để ngồi với nhau như mình đây.

Bữa tối thật
buồn tẻ. Bà cứ luôn mồm giảng giải về chuyện phải dùng cái dĩa nào cho
món ăn nào và tại sao. Các món được bày hết lên bàn và đa số đều là
thịt! May còn có một món là cá nên mình không bị đói. Đến món tráng
miệng mình chọn cốc socola to tổ chảng. Bà tìm mọi cách nói cho mình
hiểu rằng khi trở thành đại diện của Genovia với cương vnị là người
đứng đầu đất nước thì mình sẽ phải ăn tất cả các món đặt trước mặt nếu
không sẽ là sự xúc phạm tới chủ nhà và có thể trở thành mâu thuẫn tầm
quốc tế. Nhưng mình đã nói với bà rằng mình sẽ nhờ nhân viên giải thích trước với chủ nhà là mình không ăn thịt và kêu học đừng tiếp mình bất
cứ món nào làm từ thịt.

Bà có vẻ giận. Chắc bà không ngờ rằng mình đã xem bộ phim trên TV về công nương Diana và biết tất cả các cách làm thế nào để tránh phải ăn mọi thứ trong những bữa tiệc mang tầm quốc
gia. Rồi cả cách làm sao để tống khứ mọi thứ đã ăn ngay sau đó (tất
nhiên là mình thì sẽ chẳng bao giờ làm thế).

Suốt bữa tối, bố liên tnục hỏi những câu kỳ quặc về mẹ: đại loại như là mình có thấy không
thoải mái về mối quan hệ của mẹ với thầy G không, mình có muốn bố nói
gì với mẹ về chuyện đó không… Mình nghĩ bố đang cố muốn moi tin từ mình về chuyện mẹ và thầy G xem liệu học có ý định nghiêm túc không.

Mà quan hệ giữa mẹ và thầy G có vẻ cũng khá nghiêm túc rồi đó, vì thầy
đã ngủ qua đêm ở nhà mình rồi còn gì. Trước giờ mẹ chỉ cho phép những
người mẹ thực sự quí ngủ lại qua đêm thôi. Tính cả thầy G thì trong vòng 14 năm qua mới chỉ có 3 người: chú Wolfgang – hóa ra là người đồng
tính; chú Tim – hóa ra lại là người theo Đảng Cộng Hòa; và bây giờ là
thầy số học của mình. Cũng chẳng nhiều nhặn gì. Chỉ là cứ 4 năm thay một người thôi mà.

Hay đại loại như thế.

Nhưng tất nhiên là mình không thể nói cho bố biết về chuyện thầy G đã ngủ lại vì chắc chắn bố
sẽ ngừng thở mất. Bố thật là gia trưởng! Trong khi bố tự cho phép mình
có cả tá bạn gái ngủ qua đêm ở Miragnac vài mùa hè, và thỉnh thoảng cứ 2 tuần lại có bạn gái mới nhưng lại đòi hỏi mẹ phải trọn đạo và giữ
mình.

Nếu Lilly vẫn nói chuyện với mình thì chắc cậu ấy sẽ nói đàn ông toàn là những kẻ đạo đức giả.

Một phần của mình cũng muốn nói với bố về thầy G để bố đừng quá tự mãn và ung dung. Nhưng một phần lại không muốn tạo điều kiện cho bà nội có cớ để nói mẹ - từ trước bà vẫn luôn nói mẹ là “không đứng đắn”. Vì thế mình đã giả bộ là không biết tý gì về chuyện này.

Bà thông bào
ngày mai sẽ sờ đến vốn từ vựng của mình. Bà bảo tiếng Pháp của mình đã
tê nhưng tiếng Anh còn tệ hơn nhiều. Bà nói nếu bà còn nghe mình nói từ “sao cũng được” một lần nữa thì bà sẽ lấy bàn chải cọ mồm mình bằng xà phòng.

Mình nói, “Sao cũng được, tùy bà” và bà nhìn mình bằng
ánh mặt khạc ra lửa. Mình đâu có cố tình chọc tức bà đâu, chỉ là mình
quên mất thôi.

Đến ngày hôm nay mình đã kiếm được 200 đôla cho tổ
chức Hòa bình xanh. Có lẽ mình sẽ đi vào lịch sử với tư cách người đã
cứu sống toàn bộ loài cá voi.

Lúc mình về nhà thì thấy có 2
hộp thức ăn Thái trong thùng rác cùng với 2 đôi đũa, và 2 chai
Heineken. Mình hỏi có phải mẹ đã gọi thầy G đến ăn tối không- trời ạ,
mẹ đã ở cạnh thầy cả ngày rồi mà! – và mẹ mình cười đáp, “Không cưng ạ. Tại mẹ đói quá thôi”.

Lời nói dối thứ hau trong cùng một ngày! Chuyện với thầy G chắc nghiêm túc rồi đây.

Lilly vẫn chưa gọi. Nhưng mình sẽ nói gì đây? Mình chẳng làm gì sai cơ mà. Mặc dù chính mình là người đã bảo cậu ấy câm miệng nhưng đó lại tại cậu ấy nói mình đang biến thành Lana Weinberger trước đấy chứ. Mình
hoàn toàn có quyền được bảo cậu ấy câm miệng.

Mà mình có được phép không nhỉ? Có lẽ chẳng có ai có quyền bảo người khác câm miệng cả. Có
lẽ đó là nguyên nhân khơi mào các cuộc chiến tranh, vì người này bảo
người khác câm miệng và sau đó chẳng ai chịu xin lỗi ai.

Nếu cứ thế này thì ngày mai mình sẽ ăn trưa với ai đây?



Khi chú Lars lái xe qua đón Lilly như mọi ngày thì người gác cổng cho biết