Teya Salat
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213152

Bình chọn: 7.5.00/10/1315 lượt.

Nhưng Lilly thì luôn mồm bai bải cái điệp khúc, “Chúng ta sẽ phá vỡ
được cái vòng quay cố hữu của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc hiện đang
diễn ra tràn lan quanh đây”.

Sao cũng được, mình không quan tâm.
Nhưng rồi tối nay lúc mình tới nhà Moscovitz, Lilly đã hét ầm lên khi
nhìn thấy mái tóc mới của mình, “Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra với cậu
vậy?”.

Cậu ấy làm như thể mình trông giống như những người leo núi
lên đỉnh Everesst không bằng, với khuôn mặt tím ngắt vì lạnh, cái mũi
đen xì chỉ chực rụng xuống bất cứ lúc nào.

Không sao, mình cũng đã lường trước là mọi người sẽ tá hỏa và nhặng xị lên khi thấy mái tóc
của mình. Mà mình đã phải gội sạch mớ keo và gôm trên tóc trước khi đến nhà Lilly rồi đó. Chưa heeys, mình còn tẩy hết đám phấn son mà Paolo
đã bôi trát lên mặt mình hồi sáng và chui lại vào cái quần yếm thường
ngày. Ngoài mái tóc này ra thì mình gần như chẳng khác với mọi khi.
Trông mình cũng khá đấy chứ.

Nhưng Lilly thì không nghĩ như vậy.

Mình cố tỏ ra như không có chuyện gì to tát cả nhưng rõ ràng với Lilly
thì không. Cậu ấy phản ứng như thể mình đi bơm ngực vậy.

“Ừ thì bà bắt mình đi gặp cha Paolo đó và anh ta…” mình vừa nói vừa cởi áo khoác.

Lillu thậm chí không để mình nói hết câu. Cậu ta quá sốc thì phải: “Tóc của cậu giống hệt màu tóc của Lana Weinberger”.

“Mình biết”.

“Cái gì trên móng tay cậu thế kia? Đừng nói đó là bộ móng giả nhá. Con nhỏ Lana cũng đeo móng tay giả đấy!”. Cậu ta trố mắt nhìn mình và thét lên kinh hãi “Ôi trời đất ơi, cậu đang biến thành Lana Weinberger
đấy!”.

Câu nói đó của Lilly đã làm mình phát khùng lên. Thứ nhất,
mình không hề biến thành Lana Weinberger. Thứ hai, dù có vậy đi chăng
nữa thì chẳng phải Lilly luôn nói rằng điều quan trọng không phải mình
trông như thế nào mà quan trọng là con người bên trong của mình như thế nào.

Vừa thấy mình con Pavlov đã vội lao ra chồm lên chân mình, nó lúc nào cũng mừng rỡ như vậy mỗi khi thấy mình. Trong khi đó mình cứ
đứng ở cái bậc cửa lát đá cẩm thạch đen đó phân trần: “Không phải là
mình quyết định. Là bà nội mình. Mình bắt buộc phải…”.

“Cậu nói
bắt buộc là sao?” – Lilly gắt gỏng cắt ngang câu. Ánh mắt của cậu ấy
bây giờ hằm hè chẳng khác nào lúc nhìn thầy thể dục vì đã bắt cả lớp
chạy vòng quanh hồ nước trong công viên Trung tâm để lấy điểm kiểm tra. Lilly rất ghét phải chạy, nhất là lại quanh cái bể nước ở công viên
Trung tâm nữa chứ (nó to khủng khiếp).

“Cậu là kiểu người quái gì
thế?” – cậu ta bắt đầu lên giọng thuyết giáo – “Hoàn toàn bị động như
vậy. Cậu có bị câm không vậy? Không biết nói từ KHÔNG à? Phải làm gì đó với cái tính quyết đoán của cậu mới được. Mà cậu thực sự có vấn đề với bà cậu rồi đấy. Cậu chẳng ngại gì khi nói KHÔNG với mình trong khi
đáng ra ngày hôm nay cậu đã có thể giúp mình nhiều việc. Cậu có biết
mình thất vọng về cậu thế nào không. Vậy mà cậu để yên cho bà cậu cắt
trụi mái tóc và nhuộm vàng khè như thế kia…”.

Cả ngày hôm nay mình
đã nghe đủ những lời chê bai về bộ dạng xấu xí của mình rồi – Ít ra cho đến lúc Paolo tóm lấy và biến mình thành một Lana Weinberger thứ hai.
Và giờ thì lại còn được giáo huấn rằng đạo đức của mình cũng có vấn đề
nốt.

Chịu sao nổi chứ. Mình đã gào lên, “Lilly, câm miệng đi”.

Trước giờ, mình chưa bao giờ bảo Lilly hay bất cứ ai hãy câm miệng lại. Chưa bao giờ. Thật không giống mình chút nào. Không biết chuyện gì xảy ra nữa, hay là mấy cái móng tay mới? Trước giờ mình chưa bao giờ có
móng tay cho đúng nghĩa cả. Hay là chính mấy cái móng tay giả này đã
truyền can đảm cho mình? Mình cảm thấy mạnh mẽ hơn hẳn. Tại sao Lilly
luôn luôn bảo mình phải làm gì?

Không may là ngay khi mình hét lên kêu Lilly câm miệng thì anh Michael từ trong phòng bước ra, tay cầm
cái bát không và không hề mặc áo.

“Wow”, anh ấy giật mình lùi lại. Không biết anh ấy làm vậy là vì những gì mình nói hay bộ dạng của mình.

“Cái gì?” – Lilly nói. “Cậu vừa nói gì?”.

Trông cậu ta lúc đó như một con hổ cái vậy.

Mình cũng đã nghĩ đến chuyện xuống nước nhưng rồi đã không làm vậy. Vì mình nhận ra Lilly nói đúng: mình thực sự có vấn đề về sự quyết đoán.

“Mình mệt mỏi về việc cậu suốt ngày lên giọng dạy dỗ mình lắm rồi. Suốt ngày bố rồi mẹ rồi đến bà nội và thầy cô luôn bắt mình phải làm cái
này cái kia. Mình không muốn bạn mình cũng như vậy nữa”.

“Wow” – nghe vậy anh Michael lại ồ lên kinh ngạc. Lần này thì mình biết chắc đó là vì những lời mình nói.

Lilly nhíu mắt lại hỏi: ‘Cậu có bị làm sao không thế?”.

Mình vẫn tiếp tục nói: “Cậu biết không? Mình chẳng làm sao cả. Chính
cậu mới là người có vấn đề đấy. Vấn đề lớn với mình. Mình sẽ giải quyết vấn đề đó cho cậu ngay bây giờ. Mình bỏ cuộc. Dù sao thì trước giờ
mình cũng chẳng thích thú gì mấy cái chuyện “Ho-Gate” vớ vẩn đấy cả.
Nhà Ho toàn là những người dễ mến. Họ chẳng làm gì sai cả. Mình không
hiểu sao cậu lại có vấn đề v