Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213094

Bình chọn: 9.5.00/10/1309 lượt.

i sống rất có nguyên tắc: mẹ nói không bao giờ áp đặt ý thích và suy nghĩ của mình cho người khác và cũng mong người
khác sẽ làm như vậy với mẹ.

Một bản tường trình hay và thuyết phục như vậy mà bà nỡ lòngg nào xé rách không thương tiếc. Đảm bảo ai đọc
bài viết này của mình cũng phải ngã mũ thán phục và đọc lại từ trang
thứ nhất.

Vậy là mình đã đúng. Lilly thực sự nghĩ rằng việc mình không tham gia
buổi ghi âm hôm nay là do mình phản đối việc kêu gọi tẩy chay nhà Ho.

Mình đã nói với cậu ấy rằng không phải như vậy và rằng mình phải đến
chỗ bà cả ngày hôm nay. Thật trớ trêu, cậu ấy không tin. Lần duy nhất
mình nói sự thật và cậu ấy không tin!

Lilly nói nếu quả thực mình
muốn trốn vụ đến gặp bà thì chắc chắn mình sẽ làm được. Nhưng vì mình
sống quá phụ thuộc nên không dám nói không với bất cứ ai. Rõ ràng mình
đã nói không với cậu ấy đó thôi. Nhưng câu nói đó của mình chỉ càng làm Lilly nỏi điên thêm mà thôi. Mình không thể từ chối bà nội vì bà đã 65 tuổi và bà không còn sống được lâu nữa. Trời ạ, thế giới này không còn tí công bằng nào hay sao vậy???

Hơn nữa, mình cũng cần làm Lilly
hiểu cho thủng một điều: không thể hiểu bà mình là người như thế nào,
và không ai được phép nói không với bà.

Và Lilly đã phản ứng gay
gắt lại: “Đúng vậy, mình không biết tí gì về bà cậu cả, Mia ạ? Cậu
không thấy tò mò sao khi cậu biết mọi thứ về ông ba mình”. – Nhà
Moscovitz thường mời mình đến dùng bữa tối vào các ngày lễ hàng năm của người Do Thái – “còn mình chưa bao giờ được gặp ông bà của cậu”.

Ông bà ngoại của mình là nông dân 100% và sống ở một nơi gọi là
Versailles, ở tận bang Indiana. Họ sợ phải tới New York vì có quá nhiều người nước ngoài ở đây. Nói chung là bất cứ cái gì không phải Mỹ 100%
đều làm họ sợ. Đó cũng chính là một trong những lý do mẹ mình đã bỏ nhà đi khi mới 18 tuổi và chỉ quay lại đó có 2 lần cùng với mình.
Versailles nhỏ xíu xiu, nhỏ đến nỗi trên cánh cửa của ngân hàng trong
trấn có tấm biển đề “Nếu ngân hàng đóng cửa, hãy đút tiền qua khe cửa”. Thật đó! Mình đã chụp ảnh lại và mang về mọi người xem, vì nếu chỉ nói không chắc sẽ chẳng ai tin. Tấm ảnh đó vẫn đang treo trên tủ lạnh nhà
mình.

Nói chung thì ông bà ngoại Thermopolis hầu như không bước chân ra khỏi Indiana.

Mình cũng không thể giới thiệu Lilly với bà nội Renaldo vì bà chẳng có tí tẹo say mê gì với trẻ con. Và bây giờ thì càng không thể giới thiệu cậu ấy với bà vì Lilly sẽ phát hiện ra mình là công chúa của Genovia
mất, rồi cậu ấy sẽ làm loạn lên mất. Cậu ấy sẽ đòi phỏng vấn mình hay
làm một cái gì đó cho chương trình TV của cậu ta. Và đó là điều mình sợ nhất: tên tuổi và hình ảnh của mình xuất hiện nhan nhản trên kênh
truyền hình của Manhattan.

Vì thế mà mình đã cố giải thích với
Lilly vì sao phải qua gặp bà nội sao cho nghe lọt tai nhất, tất nhiên
là không đả động gì đến chuyện công chúa rồi. Cái cách cậu ấy thở hồng
hộc qua điện thoại cũng biết cậu ấy đang rất giận. Lilly chỉ nói gọn
lỏn một câu, “Vậy thì tối nay qua chỗ mình để giúp mình biên tập” và
dập máy cái bụp.

Ít ra thì anh Michael đã không nói với cậu ấy về
chuyện son và tất da chân. Mấy cái đó chắc sẽ làm Lilly nổi điên thật,
và cậu ấy sẽ không đời nào chịu tin vào câu chuyện mình phải đến nhà bà nội trong trang phục như vậy.

Khoảng 9 giờ 30 thì mình chuẩn bị
đến chỗ bà. Bà đã nói trước là hôm nay mình không phải đánh son hay đi
tất da chân nữa, cứ mặc cái gì mình thích. Vì thế mình mặc quần yếm.
Mình biết bà rất ghét nó, nhưng kệ, ai bảo bà nói thích mặc gì thì mặc. Hee hee hee.

Úi, phải xuống xe thôi. Đến nơi rồi.

Chiều thứ Bảy

Mình không bao giờ có thể đến trường nữa. Mình không bao giờ có thể đi đâu
được nữa. Mình sẽ không bao giờ dời cái gác xép nàu nữa, không bao giờ.

Không thể tin được những gì bà đã làm với mình. Càng không thể tin là bố đã để cho bà làm điều này với mình.

Bố sẽ phải trả giá. Bố thực sự sẽ phải trả giá cho điều này và một cái giá rất đắt. Vừa về đến nhà mẹ lại còn trêu mái tóc mới của mình nữa
chứ, thật chẳng buồn cười chút nào cả. Mình chạy ngay đến chỗ bố và nói bố phải trả giá cho chuyện này, một cái giá rất đắt đấy.

Ai nói là mình sợ phải đối đầu nào?

Bố thì tìm mọi cách làm mình hạ hỏa: “Ý con là sao, Mia, bố nghĩ con
trông xinh đấy chứ. Đừng nghe mẹ con, mẹ thì biết cái gì? Bố thích mái
tóc mới của con đấy. Nó thực sự rất…ngắn.

Tình hình là vầy, sáng nay vừa tới nơi thì bà kéo tay mình nói “On y va” - tiếng Anh có nghĩa là “Đi thôi”.

“Đi đâu ạ?” mình ngây ngô hỏi (nói đến mới nhớ ra sáng nay sao mình ngây thơ thế không biết).

“Tới nhà Paolo”, bà nói. Mình cứ nghĩ sẽ đi gặp một người bạn của bà để dùng bữa hay mua sắm gì. Mừng húm, một chuyến đi thực tế cơ đấy! Học
làm công chúa kiểu này cũng không đến nỗi quá tệ.

Nhưng khi tới
nơi mới biết cái gọi là “nhà Paolo” không hẳn là một cái nhà. Không
biết tả ra sao nữa. Mới nhìn trông hơ


Old school Swatch Watches