Snack's 1967
Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng

Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324402

Bình chọn: 10.00/10/440 lượt.

chắn từ giờ mỗi lần sang nhà bố mẹ vợ,
kiểu gì chàng cũng ghê ghê. Ấy vậy mà mình cô đơn quá, mình
cần có ai nói với mình là mọi sự sẽ qua. Mình muốn ngồi sát bên cạnh chàng, gục đầu vào vai chàng mà tìm chỗ dựa. Nhìn
sang chàng, mình thì thầm:

- Anh, giá như ngày ấy anh lấy ai khác thì đã không phải ngồi đây.

- Thôi nào, ngồi dịch vào với anh nào.

Chàng kéo mình xích gần, vỗ vỗ vào vai mình thì thầm lại:

- Bố ổn rồi, không sao đâu, còn 15 phút nữa là ra khỏi phòng phẫu thuật thôi. Chú Bảo cũng đang trên đường lên rồi. Ở đây
nhà mình có người quen mà, lo gì.

- Anh ơi – mình quệt tay lau nước mắt và nước mũi như đứa
trẻ bị bỏ lại sau trò chơi trốn tìm – Vì sao anh lại lấy em
chứ?

- Vì em khóc xấu nhất trần đời.

Mình chùi nước mắt bằng cánh tay còn ghi đầy số điện thoại của những họ hàng dự định tới để vay mượn. Vừa sụt sịt vừa đấm chàng:

- Đúng là đồ dở hơi.

Chàng ơi, đến giờ em vẫn chưa tìm được câu trả lời vì sao chàng lấy em. Nhưng em biết vì sao em lấy chàng.

Vì chúng mình có cãi vã đến đâu đi chăng nữa, chàng cũng
không chấp em mà chịu làm lành trước cho êm ấm. Em cũng như em
gái chàng, được dỗ dành, kiêu tí thôi nhưng trong lòng cũng mát mẻ lắm. Không ai nói và không phải ông đàn ông nào cũng biết
sự thật phụ nữ gây sự âu cũng chỉ là mong được dỗ dành yêu
thương.

Vì chúng mình trái tính trái nết nhau nhưng các cụ bảo như
thế là bù trừ. Nếu cả hai đều biết mà dung hòa nhau, hi sinh
cái tôi một chút thì cuộc sống sẽ bình yên hơn.

Vì em hay quên nên ngủ xong một giấc là quên đã dỗi chàng như thế nào. Chàng cũng đỡ phải dỗ dành nhiều mà già néo đứt
dây.

Vì em thích pha cho chàng những cốc trà đặc biệt do em tự
nghĩ ra những đêm chàng làm việc khuya. Em thích nhìn ánh mắt
bất ngờ của chàng chiếu vào ly nước sóng sánh. Nào là trà
hoa cúc đun với đường phèn, nào là trà lipton pha với ba quả ô
mai mơ, nào là trà sữa có rắc chút bột ca cao lên trên bọt sữa bông xốp, vân vân và vân vân.

Vì đã trót lấy nhau rồi, cho dù chàng không bằng người
khác, cho dù em chẳng là ai, nhưng cũng nên yêu quý những cái
mà mình đang có, mình sẽ thành người giàu sú sù sụ luôn.

Nhưng chàng ơi, bao giờ em mới tìm được câu trả lời: vì sao anh lấy em?



Ngày xưa, thượng đế tạo ra Adam không phải để dạy anh ta biết hi sinh một phần xương sườn của mình cho người đàn bà mà anh
ta yêu. Sự thật thượng đế tạo ra Adam để có thêm người ngồi
vòng tròn chơi cho đủ bộ mà thôi. Lúc ấy ngoài thượng đế ra
còn có rắn trông coi trái cấm, có quỷ sa tăng nên thiếu mất
một chân. Cuộc vui mất hay. Rồi thượng đế tạo ra Adam cũng là
để ngồi bốc phét chuyện nước Mỹ ai ra tranh cử, để sưu tập
những sự vô tâm, để ra oai với muôn vàn cây cối, để làm vỡ
những cái bong bóng màu hồng vốn đã dễ vỡ, và để người đàn
bà mà anh ta yêu biết khóc nữa.

Chàng sinh ra hình như cũng không ngoại lệ. Chính xác là đằng
khác. Không biết từ bao giờ chàng chỉ biết mình là số một mà không nghĩ đến điều gì xa hơn. Tết năm nay, những khó khăn về
chuyện tiền bạc dường như đã biết lùi vào trong góc bếp. Chi
tiêu thoải mái và những thứ sắm được cũng làm hai vợ chồng
nhìn cái tết thoải mái hơn. Nhưng …

Sao cuộc sống lúc nào cũng có chữ “nhưng” thế nhỉ?

Nhưng cái hạnh phúc mỏng manh ánh lên hi vọng ngày hai đứa
hai bàn tay trắng lấy nhau hình như đang mở cuộc trốn tìm.

Tiền về rồi thì hạnh phúc lại ra đi chăng?

Tìm không ra?

À mà không, có hai con người đang mãi ở lại giữ lấy cái tôi của mình mà không buồn đi tìm thì có.

28 tết…

- Cô coi tôi là cái gì? Là bù nhìn à? Rủ tôi đi mua nhưng có nghe lời tôi đâu?

- Nhưng em thích cái lò ấy. Anh buồn cười nhỉ, nó đắt một tí có sao đâu, quan trọng là nó có nhiều chức năng.

- Cô thì biết gì mà nói. Hàng đó nó mãi không bán được, may mà cô mua. Cô bị cái thằng bán hàng nó lừa rồi.

- Quên đi, anh bảo thủ lắm. Bực cả mình.

- Sao lại ngu thế không biết?

- Có anh tiếc tiền thì có. Thế anh biết được là người ta
không bán được à? Nó là hàng Sanyo hẳn hoi, có phải hàng Tàu
đâu.

- Đúng là đồ ngu.

- Ừ, đúng đấy. Anh không nói tôi cũng biết. Công nhận, tôi ngu thật. Tôi ngu nên mới lấy anh.



Sau một hồi vùng vằng chàng bỏ đi, để