Duck hunt
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 9.5.00/10/571 lượt.


“Bộ anh không biết bạn Min Min có thai ư? Anh
có phải cha đứa bé không?”

Trời đất ơi! Thằng quỷ đó bộ định thử thách
lòng kiên nhẫn của tôi sao vậy??? Nó còn dám lặp lại câu hỏi đó lần thứ hai à?
Tôi nhất định phải vả tét mồm tên bố láo này mới được.

“Ừ, là anh đấy.”

Ý định trả đũa trong tôi mau chóng biến mất mà
thay vào đó là sự kinh ngạc quá đỗi khi tôi nghe rõ chính miệng anh Quang thừa
nhận mình là cha đứa bé. Tôi thấy choáng váng quá.

“Em đừng nói gì nữa.” – Anh Quang bảo với tôi
rồi nhìn lại đám học sinh vẫn chưa hết bất ngờ – “Anh là cha đứa bé đó, sao
nào? Mấy đứa mà còn mang Min Min ra chế giễu là anh đây không tha đâu nha! Giờ
thì giải tán mau trước khi anh nổi giận.”

Lời đe doạ táo tợn từ anh Quang vừa dứt, tôi
và Thuý Nga chẳng kịp xem biểu hiện của đám học sinh cùng khối ra sao thì bất
chợt một giọng nói rất tức giận cất lên: “Đừng có đùa!”

Tôi cùng tất cả mọi người xoay qua và thấy
Chan Chan xuất hiện tự lúc nào. Gương mặt lạnh tanh của cậu ta bất giác khiến
tôi nghĩ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Thật nhanh chóng, Chan Chan bước
lại gần đồng thời vung tay đánh một cú vào mặt anh Quang. Hẳn tên cool boy ra
“chiêu” khá mạnh vì làm một người to con như anh Quang chới với mém ngã ra sau
nếu không có chiếc Yamaha chắn đỡ. Tôi ngỡ ngàng lẫn sửng sốt trước việc vừa
xảy ra. Những đứa học sinh khác cũng thế. Còn Thuý Nga bỗng hét lên và chạy lại
chỗ anh Quang:

“Anh Quang! Anh có sao không vậy? Trời ơi chảy
máu miệng rồi!”

Thú thật, tôi hơi bất ngờ vể hành động lo lắng
thái quá của Thuý Nga dành cho anh Quang. Chưa bao giờ tôi bắt gặp vẻ hoảng hốt
đến mức đó từ nó.

“Anh có biết mình đang nói cái gì không hả?”

Tiếng quát của Chan Chan khiến tôi sực tỉnh.
Bấy giờ tôi mới nhớ đến cậu ta. Tôi đưa mắt nhìn và cũng là lần đầu tiên tôi
thấy Chan Chan giận dữ như vậy, trông hơi đáng sợ.

“Ai cho phép anh tuỳ tiện nhận là cha đứa bé
chứ?”

Anh Quang vì đau quá nên còn rờ mặt riêng Thuý
Nga thì quay phắt qua, ánh mắt toé lửa: “Cậu điên à??? Tự dưng đánh người ta
thế?”

“Kẻ điên là anh ta thì có! Khi không nhận mình
là cha đứa bé của Min Min!”

“Vậy thì liên quan gì đến cậu?”

“Sao không? Sự thật, cha đứa bé chính là...”

Giật mình, tôi lập tức hét lên nhằm ngăn tên
cool boy điên khùng nói điều không nên nói: “Dừng lại Chan Chan!”

“Tại sao đằng ấy cứ cản đằng này trong khi lại
để anh ta tuỳ tiện nhận trách nhiệm chứ?”

“Cậu đừng vì một phút bốc đồng mà gây nên sai
lầm! Cậu rời khỏi đây đi!”

Tôi đang cố kéo Chan Chan ra khỏi vòng thị phi
nhưng không ngờ cậu ta cố chấp vô cùng: “Không! Nhất định mọi chuyện cần phải
làm sáng tỏ ngay tại đây! Về cha đứa bé! Đó là...”

Tình huống quá cấp bách khiến tôi không tự chủ
được bản thân nên đã giơ thẳng tay và rồi... BỐP! Một cú tát. Một sự ngỡ ngàng.
Một không gian bỗng chốc yên lặng như tờ. Tôi vẫn chưa hạ tay xuống. Đối diện,
Chan Chan vẫn chưa hết bàng hoàng khi lãnh trọn cú đánh từ tôi. Đôi mắt cậu ta
ánh rõ nỗi bần thần khôn xiết. Tiếp, tôi không còn nghe rõ giọng mình nữa:

“Tớ đã bảo: ĐỦ RỒI!”

Tôi chợt phát hiện âm thanh phát ra từ cổ họng
mình nghe thật tệ. Khô khốc và run run. Mấy giây sau, Chan Chan từ từ quay qua
nhìn tôi. Không giận dữ, không trách móc, không gì cả. Nhưng rồi tôi bất động
khi thấy rõ, phản chiếu từ đôi mắt cậu ta là sự trống rỗng đến tê dại cùng nỗi
buồn sâu thăm thẳm như hố sâu không đáy. Những tia nắng nhạt màu của buổi chiều
tà bỗng chốc mờ mịt trong cái nhìn ấy. Và tất cả điều đó khiến tôi chợt nhận ra
lỗi lầm của chính mình. Tiếp đến, tôi đứng như hoá đá mặc mấy nữ sinh trong
nhóm la ó rần rần. Họ bất bình vì tôi “dám” đánh Chan Chan – một trong bảy cool
boy của toàn khối mười một.

“Vậy ra đây là điều đằng ấy muốn? Hiểu rồi...”

Tim tôi hẫng đi một nhịp khi nghe chất giọng
lạc lõng của Chan Chan trước khi cậu tay xoay lưng rời khỏi nơi này. Dõi theo
bóng dáng Chan Chan lặng lẽ đi chậm rãi về phía bãi giữ xe trường, mắt tôi tự
dưng cay xè. Đám đông vẫn tiếp tục mắng mỏ khí thế. Dường như đã đỡ hơn nên anh
Quang liền bảo:

“Hai đứa mau lên xe, chúng ta đi nhanh thôi.”

Thuý Nga gật đầu liên tục rồi kéo tôi lại gần
chiếc Yamaha, giục giã:

“Mau mau Min Min!”

Vừa leo lên xe tôi vừa ngoái đầu nhìn theo
bóng dáng nhỏ dần ở phía xa của Chan Chan cho đến khi anh Quang phóng chiếc xe
máy lao ra đường phố đông đúc, rời khỏi trường. (còn tiếp)

SÁCH "MANG THAI TUỔI 17" ĐÃ CHÍNH
THỨC PHÁT HÀNH:

Kể từ giờ, Anh Thơ sẽ tạm ngưng post truyện
NKMTK17 vì sách đã ra rồi. Sau bao nhiêu tháng chờ đợi, cuối cùng đứa con tinh
thần đã có mặt trên các kệ sách toàn quốc với 1 hình dáng rất dễ thương a. Sách
dày 508 trang, giá 129.000đ.

Muốn biết kết thúc chuyện tình của Min Min và
Chan Chan, đôi "vợ chồng" 17 tuổi, ra sao thì mọi người nhanh chân ra
nhà sách tìm mua nhé. Để
thuận lợi cho việc mua