
a tên cool boy ấy là tôi đủ ấm rồi. Hehe~
Hôm nay là một ngày đặc biệt vì tôi và Chan Chan được dịp thử “làm
cha, làm mẹ”. Chẳng là thứ sáu khối 11 trường Q học có nửa buổi sáng.
Trưa về đến nhà, tôi thấy cổng khoá. Mọi người trong gia đình đều đi hết cả. Những người làm vườn cũng nghỉ. Cứ ngỡ là bị nhốt bên ngoài luôn
rồi nhưng may thay Chan Chan nhớ ra có chìa khoá dự phòng cất ở cái lỗ
dưới bức tường sau vườn. Trong lúc cậu ta vòng ra phía sau thì tôi thấy
cổng nhà bà dì Mập mở toang cùng lúc là chị Trang bước vội ra, tay phải
bế theo đứa bé còn tay trái xách túi đồ.
“Min Min, may
quá! Giờ chị có chuyện gấp phải đến bệnh viện, nhà lại không có ai nên
nhờ em trông hộ con chị đến chiều nhé. Thằng bé tên Khoai, mới hơn hai
tháng tuổi. Nếu nó khóc thì cứ pha sữa bột bỏ vô bình cho bú. Trông nó
cũng dễ lắm.”
Tôi chưa kịp đáp là chị Trang đã trao đứa bé cho tôi cùng túi đồ. Nói chưa xong câu cám ơn, chị đã chạy hối hả đi
mất. Trông dáng vẻ gấp gáp đó thì chắc là chuyện rất quan trọng. Tôi
liền nhìn xuống thằng nhỏ đang nằm trên tay mình. Nó đang ngủ. Dễ thương phết. Người ta nói con nít như thiên thần, quả không sai. Nếu tôi sinh
con ra mà đáng yêu thế này thì cũng muốn làm mẹ lắm chứ. Chợt, có tiếng
thắng xe cái két. Tôi quay qua, là Chan Chan.
“Chìa khoá dự phòng đây.”
Tự dưng Chan Chan ngưng bặt, mắt mở to thao láo nhìn tôi đang bế một đứa bé rồi hét lên:
“Trời đất ơi!!! Đằng ấy... sinh con rồi hả???”
Phải công nhận, não tên Chan Chan này thua hột nho. Vậy sao thành học sinh giỏi được nhỉ?
“Sinh cái đầu cậu! Tớ mang thai mới hơn một tháng, bụng còn chưa to mà đẻ cái gì?”
“Thế đứa bé trên tay đằng ấy là sao???”
“Con của chị Trang. Chị ấy có việc gấp nên nhờ tớ trông hộ thằng bé. Hiều chưa đần?”
Chan Chan thở phào nhẹ nhõm. Chắc cậu ta hoảng lắm vì nghĩ mình vừa mới đi
chưa đầy 10 phút mà trở về đã “làm cha” rồi. Đúng là hâm nặng! Mở cổng,
Chan Chan vừa dắt chiếc martin vào trong sân vừa ngoái lại hỏi: “Nhưng
phải trông nó như thế nào đây?”
“Thì ru nó ngủ, lúc nó đói thì pha sữa nó bú. Cũng dễ mà.”
Tôi nghe Chan Chan thở dài thật to. Kiểu như cậu ta không tin những gì tôi
vừa nói. Ghét. Đi vào phòng khách, tôi nhẹ nhàng đặt đứa bé lên ghế
sofa. Nó còn ngủ. Gương mặt phúng phính, cái môi chúm chím nhìn thương
chết được. Mà hy vọng lớn lên nó không như thằng cha bố láo của nó. Đúng lúc, Chan Chan chạy vù đến gần xem em bé là như thế nào.
“Woa! Trông dễ thương ghê! Da nó mịn màng quá.”
Thấy Chan Chan cứ ấn ấn ngón tay vô má thằng bé thì tôi liền đánh một phát thật kêu:
“Làm cái trò gì vậy? Da em bé mỏng manh lắm, trỏ trỏ hồi thủng da giờ.”
“Tại lạ nên rờ xem thử. Mà trai hay gái?”
“Con trai, tên Khoai.”
“Tên nghe mắc cười dã man. Đâu, để xem cu nó thế nào.”
Chan Chan kéo nhẹ cái khăn đang quấn quanh bé Khoai lên xem “thằng nhỏ”.
Đúng là vô duyên hết sức nói. Cậu ta dòm tới dòm lui đồng thời khều khều gọi tôi:
“Đằng ấy lại xem cu nó nè. Nhìn tếu lâm.”
“Khùng! Tớ là con gái mà bảo xem cái đó hả?”
“Haizzz! Nó chỉ là đứa trẻ thôi, có gì đâu. Nào, lại xem đi. Sờ cũng lạ nữa.”
Nghe tên Chan Chan nói chí lý, tôi đảo mắt một hồi rồi từ từ chồm người qua
nghía thử. Tò mò mà. Ở giữa hai cái chân đang bành chảng hảng của bé
Khoai là “thằng nhỏ” ngắn ngủn. Buồn cười. Tôi khẽ đưa tay sờ thử. Mềm
mềm. Đúng là em bé, cái gì cũng đáng yêu. Kế bên, tên Chan Chan mắc cái
chứng gì mà cứ sờ cu thằng nhóc hoài. Trông mặt cậu ta hứng chí ghê gớm. Thằng này đẹp trai mà biến thái dễ sợ. Một lát sau, tôi cáu:
“Sờ cu nó mãi thế?”
“Lạ mà. Không sao đâu, đằng này nhẹ tay lắm.”
“Làm hồi nó đau, nó tỉnh dậy khóc um sùm cho coi.”
“Đụng vậy nhằm gì. Nó ngủ say như chết.”
Chan Chan vừa dứt lời Phụt! Một tia nước màu vàng từ “thằng nhỏ” bắn lên mặt cậu ta. Kinh ngạc trong vài giây rồi tôi ôm bụng cười lớn. Còn Chan
Chan, cậu ta nhăn nhó và đưa tay lên lau vệt nước trên mặt. Khai rình.
Thằng Khoai tè. Đấy, cho chừa cái tật sờ cu người ta. Nhanh chóng, Chan
Chan đứng bật dậy lao như bay vô nhà vệ sinh. Cái bản mặt cool boy bị
dính nước tiểu trông thật là cười đau ruột. Vụ này để cả trường biết thì hay ho lắm đây.
Tôi đang đun nước sôi chuẩn bị món mì gói ngon lành thì Chan Chan đi vào, mới rửa mặt.
“Trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Mì gói. Vừa ngon vừa tiện.”
“Ô-kê. Chiên thêm mấy cái trứng ốp la bỏ vô ăn nữa. Thế là nhất xứ!”
Tôi gật gù. Thế nhưng kế hoạch cho bữa trưa tuyệt vời bị phá hỏng khi thằng Khoai cất tiếng khóc. Tôi và Chan Chan chạy vào phòng khách. Trên ghế
sofa, thằng bé đã thức và phóng “cái loa” ở tần suất cao. Tôi liền bế bé Khoai lên, quáng quàng đưa nhè nhẹ để ru nó ngủ. Khổ nổi, càng lúc
thằng bé càng rống to. Tiếng khóc vang khắp nhà, đinh tai nhức óc.
“Giờ làm gì đây?” – Chan Chan bịt tai, hỏi.
“Chắc nó đói