Insane
Nhật Thực Lai

Nhật Thực Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327350

Bình chọn: 7.00/10/735 lượt.

ngồi vắt vẻo trên bộ ghế gothic chứ không phải đang lắng nghe một bản nhạc cổ điển. Và tôi đoán đúng, không chỉ có tiến sĩ mà tất cả mọi người đều có mặt ở phòng khách, cả Phương, chị Loan, cả người tôi đang hẹn hò nữa. Anh Quân, tôi nhớ anh ấy rất nhiều. Lần này tôi thắng chị Trang trong việc chạy tới ôm chầm lấy người mình muốn ôm ngay cả khi vụ bịt thuốc mê của Quân vẫn nằm nguyên trong đầu tôi.

- Anh nhớ em. - Quân ôm chặt lấy tôi.

- Em cũng vậy. - Tôi ngả vào lòng anh, để anh giúp tôi rũ bỏ hết mệt mỏi trong khoảng thời gian tăm tối vừa qua.

Bên cạnh chúng tôi, chị em dòng họ chiêm tinh cũng đang tràn trề cảm xúc.

- Chị cần ngâm mình trong bồn tắm một ngày đêm. - Chị Trang mỉm cười.

- Em biết. - Phương nói. - Quần áo cần thay sau khi tắm của chị em đã gấp sẵn trên giường rồi.

- Quá tuyệt. - Chị Trang thốt lên, kéo Phương cùng lên tầng hai, chắc chị ấy muốn cô em gột rửa thân thể dùm mình.

Ngoài cuộc gặp lại đáng nhớ giữa tôi và anh Quân, giữa Phương và chị Trang thì sự hiện diện của Phạm Hòa dường như chẳng đáng là bao. Những người ngồi vắt vẻo trên ghế vẫn ngồi vắt vẻo trên đó, không lên tiếng, không hành động.

- Mẹ tôi đâu? - Phạm Hòa có hơi liều lĩnh khi tiến đến gần tiến sĩGokuraku. Tôi thấy các thanh kiếm Nhật sắc bén được xếp ngay ngắn trên bàn, đúng tầm với của tiến sĩ, và của Phạm Hòa nữa. Tôi không mong họ sẽ xông vào nhau một chút nào.

- Để tôi nói. - Chị Loan khiến tiến sĩ hơi hụt hẫng khi bị giành quyền. - Phạm Hòa, mẹ của cậu không còn nữa.

Phạm Hòa cười phá lên:

- Phải, tôi biết. Bà ấy chết rồi. Cứ như thể chuyện này rất mới mẻ với các người ấy.

- Phạm Hòa. - Quân lên tiếng. - Mẹ cậu…

- Các người đang chọc tức tôi đấy hả. - Phạm Hòa nói nhỏ nhẹ một cách đáng nghi. Chắc anh đang kiềm chế bản thân lại. - Tôi hiểu các người ghét tôi. Vậy thì nói cho tôi nghe xác bà ấy ở đâu và tôi sẽ rời khỏi đây ngay, không bao giờ trở lại nữa.

- Có chuyện gì xảy ra vậy. - Tôi huých nhẹ Quân. - Mẹ anh ấy đâu?

- Chấp nhận sự thật đi. - Tiến sĩ đứng dậy. - Các người không làm nổi đâu. Thôi để tôi giải quyết mọi chuyện với thằng nhóc phản bội này.

- Anh bắt đầu dài dòng từ khi nào vậy. - Phạm Hòa đối mặt với tiến sĩ. - Muốn nguyền rủa tôi thì làm đi. Muốn đâm dao qua tim tôi thì làm đi. Nhưng giao xác mẹ tôi ra đây đã.

- Phạm Hòa. - Tôi đặt niềm tin vào chị Loan khi nói. - Anh sẽ không bị sao cả.

- Ai nói cậu ta sẽ không bị sao khi có mặt ở đây. - Tiến sĩ cười vang. - Khả Ngân, cô chống mắt lên mà xem vài giây nữa cậu ta sẽ chết cả bên trong lẫn bên ngoài.

- Gokuraku Ichiro. - Chị Loan đập bàn. - Đủ rồi.

- Này. - Quân đặt tay lên vai Phạm Hòa như đã từng là bạn thân. - Mình xin lỗi. Chẳng ai kịp phản ứng vì chuyện xảy ra quá nhanh. Đêm qua có một kẻ nhập hồn tới đây…

- Cậu nói gì? - Phạm Hòa đẩy mạnh Quân khiến anh bị lùi ra sau vài bước. - Nhập hồn, nhập vào ai? Đừng nói là…

Tôi vẫn cứ thắc mắc về cuộc gọi với Phương hôm qua. Cậu ấy rất bình thản khi tôi nói chúng tôi đã thoát rồi, cả những câu úp mở về mẹ của Phạm Hòa nữa. Có điều gì đó rất không ổn ở đây.

- Kẻ nhập hồn mượn xác mẹ cậu. - Chị Loan nhắm chặt mắt lại như không muốn nhìn thấy cảm xúc biểu lộ trên mặt Phạm Hòa. - Có vẻ đó là kế hoạch được tên quản gia định sẵn phòng trường hợp cậu phản bội hắn. Kẻ nhập hồn tìm tới biệt thự, nhận cuộc gọi của tên quản gia và phát…nổ.

Cả phòng khách lặng thinh một lúc.

- Suýt nữa tôi bị các người lừa được rồi. - Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. - Toru tin tôi, hắn sẽ không định sẵn cái kế hoạch khốn nạn đó đâu. Các người muốn tra tấn tâm trí tôi thì các người thành công rồi đấy. Tôi đang hỗn loạn, suy sụp, và đau không thể tả nổi. Tôi thấy đau mà chẳng biết mình đau ở đâu nữa.Ở tay?Ở chân? Hay ở đầu? Đủ rồi. Quá đủ rồi, mẹ tôi ở đâu?

Tôi nhớ lại cô gái kỳ lạ nằm như thể đã chết, được tên quản gia chăm sóc rất kỹ lưỡng đó:

- Phạm Hòa, tên quản gia chưa bao giờ tin anh. Thân xác của kẻ nhập hồn ngồi ngay cùng một chiếc xe với chúng ta. Anh nhớ mà…

- Không. Anh chẳng nhớ gì hết. - Phạm Hòa gào lên. - Mấy người bọn họ dựng chuyện để hành hạ anh. Làm sao mẹ anh có thể nổ tung trong khi anh đang tìm bà ấy hàng ngày, hàng giờ. Làm sao mẹ anh có thể nổ tung trong khi anh phải cúi đầu trước tên quản gia để làm nô lệ cho hắn, để tìm bà. Thật vô lý. Điều này không hề thực một chút nào.

Tiến sĩ xách cổ áo Phạm Hòa lên, nghiến răng:

- Cậu có thấy vẻ mặt tôi rất hả hê không. Đây là điều thực đấy. Mẹ cậu nổ tung và tôi rất vui vì điều đó. Coi như một sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội như cậu.

Một thanh kiếm Nhật trên bàn bay thẳng tới tay của Phạm Hòa. Điều đó khiến tiến sĩ cảnh giác, tiến sĩ đẩy Phạm Hòa ra, dùng tâm vận lấy liền một thanh kiếm khác. Bọn họ đều rất đáng sợ, và nguy hiểm. Họ xông vào nhau, đâm chém điên cuồng tới mức chẳng ai có thể làm cách