
bà:
- Để tôi đưa bà về. Còn hơn là ngồi đây nghe anh ta khoe khoang phong cách tự sát rửa tội như võ sĩ đạo Nhật Bản.
- Cho em về thành phố cùng chị. - Tôi vẫy tay tạm biệt anh Quân. - Em cần về nhà để thay chiếc áo máu me này ra trước khi bố hỏi cung em như tội phạm.
Trong mười phần thì chỉ có hai phần là tôi muốn quá giang chị về nhà còn tám phần là tôi muốn cách xa tiến sĩ một chút. Mọi người đều nói tiến sĩ coi Phạm Hòa như con cưng vậy mà tiến sĩ có thể nói giết là giết. Trong từ điển của tiến sĩ Gokuraku không có hai từ tha thứ thì phải. Cũng phải thôi, dường như tôi quên bẵng mất việc tiến sĩ đã giết chết gia đình của mình. Xét theo một nghĩa nào đó, tiến sĩ cũng chẳng khác gì tên quản gia cả.
***
Ngồi trong chiếc cũi sắt nằm sâu dưới tầng hầm, Trang cứ liên tục run lên mỗi lần tiếng la đau đớn của Phạm Hòa truyền xuống. Cô ấy nghĩ rằng anh ta thuộc phe tên quản gia mà còn bị hắn hành hạ như vậy thì ai mà biết được hắn sẽ làm gì cô, một nhà chiêm tinh lạc lõng.
Khi các tiếng đánh đập ngưng bặt thì Phạm Hòa bị ném vào tầng hầm với thân thể tím tái, tàn tạ. Kẻ tay sai vừa ném anh ta vào dùng đôi bàn tay vấy đầy máu toan đóng cửa hầm lại thì tên quản gia mon men tới gần.
Hắn thích thú ra mặt khi trông thấy Phạm Hòa nằm sõng soài dưới mặt đất:
- Lần sau đừng có hứng lên là giết người phe mình nữa, hiểu chưa? May là cậu mang được nến gọi hồn về nên tôi không chặt bay đầu cậu đấy. Hãy coi đó là sự ban ơn và lần sau đừng có tái phạm.
- Ông và tiến sĩ… - Phạm Hòa nói ngắt ngứ vì mấy vết bầm trên mặt chợt nhói đau. - Các người có vẻ thích cái trò chặt đầu nhỉ.
- Coi như đó là năng khiếu đặc biệt của dòng tộc Gokuraku đi.
Tên quản gia vứt lại tiếng cười lanh lảnh của hắn trong khi kẻ tay sai đóng sầm cửa hầm nhốt Phạm Hòa trong đó với Trang.
Nhìn hộp cơm sạch banh trong cũi, anh mỉm cười cùng tiếng rên rỉ:
- Cô biết điều hơn rồi đấy.
- Có chuyện gì vậy? - Trang vẫn ngồi co ro trong góc cũi. - Trông anh lúc này còn thảm hơn tôi.
- Cô thích nhìn tôi thế này mà. - Phạm Hòa bò tới chiếc cũi, ngồi tựa lưng vào đó mà thở. - Cuộc đời tôi thật là khốn nạn.
- Vì thế anh kéo đời tôi xuống đáy hố với anh. - Trang vẫn còn giận chuyện ở con phố vắng. - Đúng thế, nhìn anh thảm hại thế này tôi vui lắm.
- Cảm ơn. - Phạm Hòa rút chiếc di động của Khả Ngân mà anh nhặt được trong quán ăn ra. Anh không thể lục tung di động của cô ấy lên vì mật mã mở khóa màn hình nhưng anh có thể trông thấy ảnh nền chụp chung với bạn trai của cô ấy. - Đúng là đau từ trong ra ngoài mà. Chắc tôi sắp chết tới nơi rồi.
- Tự nhiên đi. - Trang nói. - Tôi sẽ không cứu anh đâu. Vì cái cũi này và cũng vì anh đáng chết.
- Ngay cả khi tôi hứa cứu cô hả. - Phạm Hòa cười tươi để lộ hàm răng dính đầy máu. - Cô cũng có chút cá tính đấy.
- Đừng có nghĩ tôi sẽ biết ơn anh vì chuyện đó. - Trang nghiến răng. - Bởi anh chính là kẻ mang tôi đến đây.
Không thấy Phạm Hòa mở miệng nói ra câu nào nữa, Trang liền tiến lại gần anh ta để xem xét:
- Anh chết thật rồi đấy à?
- Còn lâu. - Phạm Hòa lên tiếng khiến Trang giật mình. - Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều điều chưa thổ lộ, rất nhiều lỗi chưa nhận sai,…
- Anh là nhà ngoại cảm. - Trang liếc mấy giọt máu nhỏ xuống đất từ chiếc áo rách đôi chỗ của Phạm Hòa. - Có nghĩa là cơn đau sẽ tăng rất nhiều.
- Cô có biết đỉnh điểm của cơn đau là gì không. - Phạm Hòa mỉm cười. - Là vô cảm. Khi đau quá nhiều, dần dần cô sẽ chẳng cảm thấy đau khi bị người ta đánh, khi bị người ta coi là đồ quái vật, khi bị người ta ghét bỏ, xa lánh. Nhưng vô cảm không chỉ giúp cô quên đi cơn đau mà còn khiến cô mất đi cả phần người. Bất cứ điều gì cũng lợi hại đan xen
Chị Loan lái xe đưa bà của Yeun thẳng tiến đến quán ăn Việt-Hàn khi mà nhiều xe cảnh sát vẫn còn đỗ ven đường. Tôi đã phải cúi đầu một cách khổ sở sao cho bố không thể trông thấy tôi qua cửa xe. Nhìn thấy ông tôi không chỉ sợ mà còn mừng bởi lát nữa thôi căn nhà sẽ tạm trở thành của riêng của tôi, để tôi có thể xử lý cái áo vấy máu bẩn thỉu mình đang mặc trên người, và cả chiếc áo vô tội của Yeun nữa.
Khi về tới nhà, tôi vội tạm biệt chị để nhanh chóng hoàn thành một lố công việc trước khi bố xử lý xong vụ đột nhập quán ăn. Biết là mình cần phải cởi ngay chiếc áo sơ mi ra nhưng khi trông thấy bộ ghế đệm quen thuộc tôi không kìm lòng nổi nữa mà đổ cả thân người xuống. Thật là dễ chịu khi được đặt lưng vào đâu đó sau khi mất cả một đêm để ngồi thiền nhưng chẳng mang lại kết quả gì hết.
Nằm vất vưởng trên ghế như thể vừa kéo một khối đá lớn lên đỉnh kim tự tháp, đầu tôi nghiêng sang một bên, nhìn chăm chăm vào điểm vô định nào đó. Trông thấy vệt cà phê màu nâu rất nhỏ bám trên thảm tôi liền nhớ đến một ký ức cũng nhỏ nhoi giữa tôi và Phạm Hòa. Đúng như tiến sĩ nói, giác quan phát triển cũng đâu có gì hay. Ngay tại chỗ tôi nằm, tại