
Chương 1: Cứu người======Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người.Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy!
.....
Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R.
Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu.
Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép.
Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~!
Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công!
Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào.
"Rầm!"
Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa.
Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt.
Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia, trông vô cùng đáng sợ nhưng thu hút, chỉ lộ ra đôi chân dài đang thoải mái bắt chéo, cả thân người to lớn như bị màu đen nuốt chửng.
" A... Hân! Mình ở đây!" Phương Ly gào to lên.
Kì Hân đảo mắt khắp căn phòng, không do dự tiến đến kéo cô bạn thân ra.
Phương Ly vội vàng chạy ra sau lưng Kì Hân. Mặt mũi đỏ bừng, chống tay xuống đầu gối thở dốc.
Kì Hân thấy đối phương không có phản ứng gì, định kéo tay Phương Ly đi về thì một giọng nói lạnh lùng như tảng băng chậm rãi vang lên:
" Ai cho các người đi?"
Cả 2 cùng sững người. Người trong bóng tối lười nhác ngồi thẳng dậy. Khuôn mặt đẹp trai nửa sáng nửa tối đập vào mắt cô.
Anh ta kéo tay Kì Hân lại. Cô mặt mũi trắng bệch, sau đó thầm thở dài, nhắm mắt lại: "Lần này chết thật rồi!"
Quả nhiên...
"Phụt!"...
Mặt người kia dính đầy máu!!!
========
Chương 2: Bị bắt về nhà
Nếu biết trước như vậy đã chạy xa một chút...
====
Kì Hân mang theo tâm trạng vô cùng tốt đến trường...
Ở lớp, hầu như không ai chú ý tới cô. Vì cô quá nhỏ bé, trong lớp đều không bao giờ mở miệng. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu chính là ngoại hình của
cô...
Kì Hân lúc nào cũng trang điểm làm cho khuôn mặt mình vô cùng khó coi.
Người ngoài nhìn vào đều không dám đến gần. Đó cũng chính là mục đích của cô.
Thứ nhất, là để trốn tránh.
Thứ hai, là để ít tiếp xúc với... con trai!
Chắc chắn ai cũng thấy lí do này vô cùng củ chuối. Nhưng đó là sự thật. Kì
Hân chính là bị mắc bệnh..."sợ đàn ông"!
Chỉ cần là nam, trên 8 tuổi, đứng gần cô 1 mét thì mặt mũi cô vô cùng xanh xao, có thể sẽ nôn ra hết! Còn nếu đứng ngay sát, thậm chí chạm vào, cô liền lập tức phụt máu mũi.
Xui xẻo hơn là, nhóm máu của cô lại thuộc loại cực hiếm! AB Rh âm tính!
Ngoài mẹ cô có trùng nhóm máu ra thì có vô cùng ít người mang dòng máu này!
.......
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, một đám người áo đen tiến đến chỗ Kì Hân.
Cô lười biếng nhìn họ.
Đến lúc nhìn xong rồi, trên mặt nổi lên ba vạch đen...
Họ toàn là nữ! Còn nhiều người như vậy... chắc chắn là người do mẹ cô sai tới =="
Kì Hân hoảng hốt đứng dậy, chạy như điên!
Nhưng chưa đến một giây sau, cô đã bị bà chị vạm vỡ nhất túm cổ như túm gà nhấc lên.
" A... Ơ..." Kì Hân liều mạng giãy dụa. Cuối cùng vẫn không có tác dụng!
Cô thở dài, cảm nhận được mũi kim đâm vào tay mình, sau đó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, cô sẽ bị sớm bắt về nhà.
Nếu biết trước như vậy thì cô đã trốn đi xa hơn...
============
Chương 3: Lần cuối cùng
Con gả cho thanh mai trúc mã không được sao?...
===================
"Rầm rầm rầm"!
" Tiểu Hân, con mau mở cửa ra! Mau mở ra! Nếu không mẹ sẽ cho người
phá cửa!" Kì phu nhân- Triệu Nguyệt, mẹ Kì Hân đứng trước cửa phòng cô, ra sức đấm vào cánh cửa. Mặt mũi bà đỏ bừng, tóc tai rối bù.
Kì phu nhân ơi là Kì phu nhân ~ hình tượng dịu dàng sang trọng quý phái hàng ngày của bà đâu mất rồi?...
Kì Hân ở lì trong phòng. Cô như kiến bò trong chảo, đi đi lại ại không biết bao nhiêu lần. Cánh cửa phòng bị cô khóa lại băng hàng chục ổ khóa lớn nhỏ. Tất cả giường, tủ, sofa đều bị cô để làm vật chèn cửa!
Cô mếu máo:
" Mama~ Mama có thương con không?"
"Mama thương con chứ! Vì thương con nên mới bảo con mở cửa ra!" Kì phu nhân vội vàng trả lời.
Mặt Kì hân đen thui:
"Mama, kể từ khi con bị đưa về nhà, con đã đi xem mắt tổng cộng là 49 lần, trong đó số lần bị phụt máu mũi đều không dưới 20 lần. Mama~ Mama đ