
i đàn ông đi lên trên lễ đài. Cầm một phong bì
đã niêm phong lại, tay kia câm micro cất tiếng.
- Kính thưa
các vị đại diện đã đến tham dự buổi đấu thầu được tổ chức tại trung tâm
Vinci. Sau đây tôi xin đại diện ban tổ chức để thông báo về công ty đã
đưa ra giá cao nhất và sẽ là chủ nhân tương lai của mỏ vàng trên đây.
Mọi người hướng mắt về phía lễ đài. Rose khẽ nhìn sang phía Tuấn Khôi đang
đứng, nhìn anh vô cùng tự tin, ánh mắt không một chút lo lắng hay thể
hiện bất kì cảm xúc nào như là một kẻ dửng dưng không quan tâm. Còn cô,
là lần đầu tiên đứng tại nơi này với vai trò và trách nhiệm nặng nề trên vai, tim Rose đập mạnh hơn khi nhìn thấy người đàn ông trên kia xé tấm
niêm phong và mở phong bì ra.
- Vâng, xin chúc mừng tập đoàn công ty Phạm gia đã là công ty đưa ra giá trị cao nhất với số tiền là xxxx.
Tuấn Khôi nghe xong thông báo, nét mặt vẫn không thay đổi. Sau đó lặng lẽ đi tới phía Rose đang đứng nhoẻn cười.
- Chúc mừng Phạm tiểu thư, xem ra tôi đánh giá cô quá thấp rồi. - Tuấn Khôi nhìn Rose mà nói.
- Cảm ơn anh, tôi cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy. - Rose vô cùng vui sướng, thật sự có thể chiến thắng sao?
- May mắn sao, xem ra đây không phải là may mắn rồi. - Tuấn Khôi nói
xong, ly rượu đang cầm trên tay đưa lên miệng uống hết rồi đưa ly cho
phục vụ, tiếp tục nhìn Rose mà nói. - Thật không thể nhìn ra, Phạm tiểu
thư lại nham hiểm như vậy. - Tuấn Khôi nói xong, không để ý đến thái độ
của Rose mà bỏ đi.
Rose một phần vui mừng vì đã thắng đấu thầu lần này, nhưng sau khi nghe những lời nói của Tuấn Khôi thì trong lòng
vô cùng ấm ức. Điều anh ta nói có nghĩa lý là gì chứ, không phải là nói
cô gian lận đó chứ.
- Tiểu thư, chúc mừng cô. - Một vị tiền bối thâm niên của Phạm gia bước tới nói với Rose.
- Bác Tiến, cháu cảm ơn bác thời gian qua đã giúp cháu nhiều như vậy. -
Rose cúi đầu cảm ơn người đàn ông lớn tuổi trước mắt, chính ông ấy đã
giúp đỡ cô rất nhiều trong hạng mục lần này.
- Đó là trách nhiệm của tôi mà. - Người đàn ông cười đáp.
Tiếp đó, trên màn hình chính của buổi tiệc công bố những giá đấu mà các công ty khác đưa ra. Tất cả đều không có gì đáng nói, nhưng khi trình chiếu
so sánh giữa Phạm gia và RoYal thì khiến mọi người đều chú ý. Giá của
RoYal đưa ra chỉ thấp hơn Phạm gia vài triệu, điều này khiến mọi người
ái ngại nhìn Rose. Xem ra chuyện lần này có khuất mắt, không thể có sự
may mắn lớn như vậy được.
Rose đứng nhìn màn hình to trước
mắt, hiểu rõ những gì Tuấn Khôi vừa nói lúc nãy. Nhưng dù có sự trùng
hợp này thì đã sao, không phải vì điều đó mà anh ta nghĩ cô gian lận
chứ. Rose tức giận nhanh chóng bỏ đi khỏi bữa tiêc, lên xe phóng thẳng
đến biệt thự họ Trần.
- Mẹ, Tuấn Khôi đã về chưa ạ. - Rose được người làm mở cửa liền nhanh chóng đi vào bên trong thì gặp Rin đang ngồi xem tin tức.
- Rose, chúc mừng con. Tin tức vừa đưa tin Phạm gia đã chiến thắng trong
cuộc đấu thầu này. - Rin nhìn thấy Rose liền vủi vẻ nói. - À, Tuấn Khôi
chưa về, thằng bé có lẽ không được vui nhỉ. Có lẽ đả đến Ciz. - Rin phán đoán.
- Con sẽ nói chuyện với mẹ sau, con cần tìm anh ta. -
Rose nghe Rin nói Tuấn Khôi có lẽ đến Ciz thì nhanh chóng ra ngoài lên
xe lao đến Ciz Bar tìm kiếm.
Chiếc xe màu đỏ đậu trước Ciz,
Rose trên người vẫn mặc nguyên bộ vest, mặc chiếc váy đen ôm sát cơ thể. Trang phục này bước vào bar thật là không hợp tý nào, Rose đứng trước
cửa Ciz Bar, nhìn từ đầu xuống chân thì hơi ngập ngừng. Nhưng khi nhìn
vào bên trong liền thấy Tuấn Khôi thì không còn suy nghĩ gì nữa mà bước
thẳng vào bên trong với ánh mắt nhìn kì lại của mọi người.
- Tuấn Khôi, tôi muốn nói chuyện với anh. - Rose hét lên, nhưng giọng nói của cô quá nhỏ so với tiếng nhạc xập xình.
Tuấn Khôi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Rose, đôi môi cười nhếch lên nói:” Là Phạm tiểu thư sao? “
- Anh ra ngoài nói chuyện với tôi, nơi này quá ồn ào. - Rose lại hét lên.
Tuấn Khôi không đáp, tiếp tục uống rượu như cô không tồn tại nơi này.
- Tên khốn kiếp kia, tôi nói có nghe không hả. Mau đứng lên cho tôi. - Rose tức giận, đi tới phía Tuấn Khôi mà kéo anh đi.
Tuấn Khôi nắm lấy tay Rose dùng sức kéo mạnh cho cô ngã vào lòng anh. Tuấn
Khôi rì chặt hai tay không cho Rose thoát ra:” Một là cô biến ngay lập
tức, hai là cô sẽ không thoát khỏi tôi.”
- Mau buông tay ra, tôi đến là cần nói chuyện với anh. - Rose hét lên, vẫn không thể thoát được bàn tay Tuấn Khôi.
- Được thôi, cô uống hết ly rượu này. Tôi sẽ nói chuyện với cô. - Tuấn Khôi rót đầy một ly rượu đẩy về phía Rose.
Rose tức giận, chỉ muốn nói chuyện với anh ta rõ ràng. Rằng cô không hề gian lận trong chuyện đấu thầu vừa rồi, bắt anh ta phải xin lỗi những gì đã
nói khi nãy. Rose đưa ly rượu lên miệng uống cạn, hương vị của loại rượu này cũng thật dễ uống, nó hơi man vị chan chát nhưng động lại vị ngọt
thanh thanh.
- Bây giờ chúng ta c