80s toys - Atari. I still have
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212082

Bình chọn: 7.5.00/10/1208 lượt.

,
liền nghĩ cô vì bị la nên đã về phòng làm việc mà cố gắng cho ra bản
thiết kế mới. Tuấn Khôi liền rải bước xuống phía dưới trung tâm để thăm
thú tình hình làm ăn của công ty. Vừa bước xuống tầng dưới liền thấy
cảnh ồn ào phía trước.

- Cô có biết tôi là ai không hả, cô chỉ là một con bé bán hàng thấp kém lại dám đạp vào chân tôi sao. - tiếng
hét chói tai vang lên trong đám đông.

- Dạ, em xin lỗi. - Một cô nhân viên cúi đầu xin lỗi, nét mặt lo sợ.

- Cô nghĩ xin lỗi là xong chuyện sao hả, tôi sẽ tới bệnh viên và sẽ kiện cô vì đã làm tôi bị thương.

- Đừng mà chị, em thật sự xin lỗi chị, là em không tốt đã vô tình giẫm vào chân chị. - Cô gái nhân viên hoảng sợ nói.

- Nếu cô quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua. - Rose giả ngất mặt yêu cầu.

Toàn thể nhân viên trong RoYal đều biết mối quan hệ giữa cô gái này và tổng
giám, họ chính là chỉ còn một lễ đính hôn nữa thì cô ta sẽ là tổng giám
phu nhân nên không ai muốn đắc tội. Nhưng quả thật không ngờ cô ta quá
khinh người và hóng hách như vậy, nhưng tuyệt nhiên chuyện không liên
quan đến mình, không ai muốn dính vào nên họ chỉ biết nhìn mà tội nghiệp cho cô nhân viên thấp cổ bé họng kia.

- Sao, nếu cô không quỳ xuống thì thu xếp cút khỏi nơi này. Chuẩn bị nhận đơn kiện từ toá án.

Cô nhân viên kia hoảng sợ, biết rõ người nhà giàu có nói được làm được.
Đây lại chính là vợ sắp cưới của chủ nhân nơi này, cô là kẻ nghèo hèn đi làm thuê cho họ đành bị ức hiếp để bào vệ chén cơm. Cô nhân viên kia
chuẩn bị quỳ gối xuống thì được một bàn tay kéo mình lại, vô cùng bất
ngờ vì có người chịu ra mặt giúp đỡ khi quay mặt lại thì thấy đó lại
chính là tổng giám thì hoàn toàn kinh ngạc.

- Tổng giám đốc, tôi… xin lỗi. - Cô nhân viên cúi đầu nói.

- Tuấn Khôi, anh đến từ lúc nào. - Cô gái giả mạo thoáng xấu hổ, nếu như Tuấn Khôi nhìn thấy hết mọi chuyện thì rất khó nói.

Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Rose, sau đó nhìn mọi người xung quanh, dùng ánh mắt lạnh lùng khẽ nói.

- Có vẻ RoYal doạ này quá rãnh rỗi, cạc vị không có việc gì để làm sao.
Hay là tôi sẽ cắt giảm biên chế, loại một số thành phần rãnh rỗi ra khỏi công ty. -

Sau câu nói của Tuấn Khôi, mọi người nhanh chóng
tản đi trong khiếp sợ, nếu bị đuổi khỏi công ty xem như mất đi một công
việc tốt, vì xin vào nơi này thật sự khó khăn.

- Cô, về vị trí làm việc của mình. - Tuấn Khôi nhìn cô nhân viên kia mà nói.

- Dạ, cảm ơn giám đốc. - Cô gái như được cứu thoát khỏi tai nạn liền nhanh chóng cùi chào và về nơi làm việc.

Chỉ còn lại Tuấn Khôi và Rose đứng đó, Tuấn Khôi dùng ánh mắt khó đoán nhìn Rose đang cúi mặt, chưa biết phải giải thích thế nào.

- Em lên phòng làm việc của anh. - Tuấn Khôi nói xong lạnh lùng bỏ đi.

Rose đi phía sau Tuấn Khôi tiến về phòng làm việc của anh, trong suốt quảng
đường đi anh không hề nói với cô một lời, cũng không nhìn sang cô một
lần. Ánh mắt hướng thẳng phía trước, dường như không có chút cảm xúc.

Bước vào trong phòng làm việc của tồng giám đốc RoYal trong không khí âm u
khó tả, Tuấn Khôi đang hướng lưng về phía Rose, còn cô ta đứng phía sau
vẫn còn đang suy nghĩ cách giải thích để Tuấn Khôi tin mình. Bất ngờ
Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Rose, khiến tim cô ta giật bắn lên đôi mắt cụp xuống không dám đối diện với anh.

- Em… em xin lỗi vì đã cư xư thô lỗ như vậy. Nhưng việc này đều do anh mà ra cả.

- Em có phải là Rose hay không? - Tuấn Khôi nhìn vào cô ta với ánh mắt hết sức lạ lùng.

- Em tất nhiên là Rose rồi, anh đang nói chuyện điên khùng gì vậy hả. Chỉ vì em quá căng thẳng về việc bản thiết kế nên mới khó chịu trong lòng
như vậy, lại con nghe anh mắng nữa em thấy thật áp lực.

- Việc đó quá sức với em như vậy sao? - Tuấn Khôi lại ngạc nhiên, Rose ngày xưa rất kiên trì không bao giờ than vãn.

- Em đã giao ý tưởng của mình cho anh và anh đã chê bai thậm tệ như thế
nào, em không muốn đảm nhận hạng mục thiết kế lần này nữa.

-
Nếu em muốn như vậy, thì em nghĩ ở RoYal đi. Nơi này chỉ cần người tài,
không cần bình phong. - Tuấn Khôi khẽ tức giận nhưng không muốn nặng lời với Rose.

- Được, em cũng không muốn làm việc nơi này nữa. -
Cô gái giả mạo này như bắt được vàng, nếu cứ làm ở đây trước sau cô cũng bị bại lộ.

Rose nói xong ra vẻ tức giận bỏ đi. Tuấn Khôi nhìn theo bóng cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ và kinh ngạc miệng
khẽ nói:” Cô ấy đã thay đổi sao, vì sao con người có thể thay đổi nhanh
chóng như vậy.”

*********************

Thiên Bảo bận
rộn trong dự án phim mới nên cũng không còn nhiều thời gian quan tâm đến những việc khác. Hôm nay đoàn phim được nghĩ ngơi thư giãn một hôm nên
lịch trình của anh rãnh rỗi. Thiên Bảo trên đường lái xe về nhà, đi qua
đoạn đường lớn nhìn thấy poter quảnh cáo cho đêm diễn của Hoàng Quân,
nhìn thấy Anh Thư rạng rỡ liền cảm thấy trong lòng có chút rộn ràng. Anh dừng xe lại bên vệ đường, đôi mắt chăm chú n