
Qua đêm với tôi. - Tuấn Khôi trả lời thẳng.
Rose cả kinh, lui người về một phía cách xa Tuấn Khôi ấp úng.
- Tôi… và… anh… chỉ là hẹn hò giả mà thôi.
Tuấn Khôi nhếch miệng cười nhìn về phía Rose mà nói:” Cô đang suy nghĩ điều gì vậy, cô gái ngốc ngếch.”
- Anh nói qua đêm… với anh… là ý gì.. - Rose vẫn trong trại thái đề phòng.
- Nghĩa là đêm nay cô đừng về nhà nữa, tôi và cô ở cùng một chỗ.
- Anh… anh… không thể được… tôi phải giữ gìn cho chồng tương lai của tôi. - Rose đỏ mặt hét lên hy vọng anh ta sợ mà tan biến cái âm mưu đén tối
kia đi.
- Haha, tôi nói tôi và cô ở cùng một chổ chứ không nói là muốn làm gì cô. Cô yên tâm, tôi cũng đã có vợ sắp cưới rồi, tôi tất
nhiên không làm gì có lỗi với cô ấy. - Tuấn Khôi cười lớn.
Rose nghe Tuấn Khôi nói anh ta đã có vợ sắp cưới thì phần nào yên tâm, nhưng bỗng dưng lại có cảm giác buồn bã không vui. “ Anh ta có vợ rồi thì có
liên quan gì đến mình chứ.” Rose tự chấn tỉnh bản thân.
Đêm đó, Rose tắt điện thoại… cô và Tuấn Khôi cùng ở trong phòng VIP tại khách sạn Ciz…
- Có lẽ Minh Tuấn đang rất lo lắng cho tôi. - Rose ngồi bên trong mà lo lắng.
- Cô có nói rằng đi với tôi hay không? - Tuấn Khôi hỏi.
- Có. Tôi nói ra ngoài cùng anh.
- Vậy cô yên tâm đi, chờ một lúc nữa anh ta sẽ gọi cho tôi. - Tuấn Khôi nhìn điện thoại của mình đang đặt trên bàn.
Quả đúng như lời Tuấn Khôi dự đoán, chưa đầy 5p sau thì số của Minh Tuấn đã gọi cho Tuấn Khôi. Tuấn Khôi khẽ cười, xem ra hắn ta cũng không phải
người bình thường, gia đình cũng phải có quyền thế mới có thể tìm ra số
của anh nhanh như vậy. Tuấn Khôi nhàn nhạt nhấc máy.
- Alo!
- Anh có phải là tổng giám đốc RoYal, Trần Tuấn Khôi. - Minh Tuấn xác nhận.
- Đúng vậy, anh là ai? - Tuấn Khôi giả vờ hỏi, anh thừa biết người đầu dây bên kia là ai.
- Tuấn Khôi, tôi là Minh Tuấn chúng ta đã gặp tại RoYal lần trước.
- À! Chào anh, anh tìm tôi?
- Sáng nay, anh và vợ tôi có hẹn gặp bên ngoài, hiện tại cô ấy chưa về và cũng không liên lạc được. Tôi muốn hỏi anh và cô ấy đã chia tay nhau ở
đâu. - Minh Tuấn lo lắng nói.
- Chúng tôi chưa chia tay, hiện tại cô ấy đang ở bên cạnh tôi. - Tuấn Khôi khẽ đáp.
- Cho tôi nói chuyện với Tuyết Nhi. - Minh Tuấn trong lòng khẽ tức giận, giờ đã quá trễ để hai người họ gặp mặt.
- Xin lỗi nhưng tôi e không tiện, hiện tại cô ấy đã ngủ rồi. - Tuấn Khôi nhếch miệng cười đáp
Rose mở to đôi mắt nhìn Tuấn Khôi, xem ra anh ta chơi một cú khiến Minh Tuấn đau lòng đến chết.
- Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi sẽ đến cô Tuyết Nhi. - Minh Tuấn khẽ gầm trong điện thoại.
- Nơi này sao? Đây là một căn phòng khá sang trọng, gồm chiếc giường lớn
đủ cho hai người nằm và cả chiếc bàn để hai người có thể uống rượu mà
trò chuyện… nơi này không gian rất thoải mái thêm cách bố trí khá lãng
mạng. - Tuấn Khôi châm chọc. - Anh yên tâm đi, nơi tốt thế này Tuyết Nhi của anh sẽ không bị cảm lạnh được đâu. Hiện tại có lẽ cô ấy rất mệt nên đã ngủ rất ngon bên cạnh tôi. Ây da, tôi cũng khá mệt rồi, xin phép cúp máy.
- Mày… mau nói mày đang ờ đâu. - Minh Tuấn hét lên trong điện thoại, máu sôi sùng sục.
- Ngày mai, tôi sẽ đưa cô ấy về. Lúc đó anh hỏi Tuyết Nhi, cô ấy sẽ kễ
cho anh nghe. - Tuấn Khôi nói xong liền cúp máy, tắt luôn nguồn.
Rose đơ người nhìn Tuấn Khôi, những lời anh ta nói chẳng khác nào đang nói
cô và anh ta đã…. Rose đỏ bừng bừng hai má, giận dữ nói.
- Anh… anh nói như vậy, tôi còn mặt mũi nào gặp Minh Tuấn.
- Cô không phải nói rằng muốn hắn ta thù hận mà từ bỏ cô sao. Đàn ông rất ít kỉ, chỉ muốn độc chiếm người phụ nữ của mình. Hắn ta biết cô là loại phụ nữ lăng loằn, sẽ chán ghét mà từ bỏ cô mà thôi.
- Nhưng anh dùng cách này…
- Ây da, cô sợ anh ta không tin sao. - Tuấn Khôi bắt đầu trêu chọc. -
Cũng đúng, anh ta là bác sĩ mà sẽ có cách kiểm tra… hay là… chúng ta làm thật… anh ta sẽ không còn gì để không tin nữa.
Rose nghe xong liền co người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tuấn Khôi.
- Anh… không được tời gần tôi. Anh đã nói sẽ không làm gì có lỗi với vợ anh mà.
- Haha, tôi là đàn ông mà, ra ngoài ăn vụn một chút có lẽ cô ấy cũng bỏ
qua. - Tuấn Khôi càng trêu chọc càng thích thú với thái độ của Rose.
Tuấn Khôi đi tới phía Rose đặt mình sắt với gương mặt cô. Rose hoảng sợ ôm lấy cơ thể không biết phài phàn kháng thế nào.
- Nhìn gần, cô cũng rất hấp dẫn nha. - Tuấn Khôi đưa lưỡi liếm mép như những tên dâm ô thật sự.
- Anh… mau cút cho tôi. - Rose la lớn.
Tuấn Khôi không chịu dừng lại mà cứ thế tiến gần hơn như muốn hôn cô.
Rose hoảng sợ, tung chân đạp Tuấn Khôi ngã xuống sàn mà hét:” Đồ biến thái, mau cút đi.”
Tuấn Khôi đau đớn nằm biệt dưới đất, Rose lấy lại bình tĩnh nhìn Tuấn Khôi
nhăn nhó dưới sàn mà khó hiểu. Sức của cô đâu đủ mạnh mà khiến anh ta
đau