Snack's 1967
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211331

Bình chọn: 8.5.00/10/1133 lượt.

nữ mà
thôi.



- Buông tôi ra. Giả dối, những lời anh nói đều là già dối. - Anh
Thư hét lên khi phát hiện Thiên Bảo đuổi theo và nắm lấy tay cô.

- Cô tức giận chuyện gì, bình tĩnh chút đi. - Thiên Bảo kéo Anh Thư về phía mình, hai người đang đối diện nhau.

- Anh nói tôi như thế nào có thể bình tĩnh được, tôi thật là kẻ ngốc mới
có thể tin những gì anh nói. - Anh Thư đấy Thiên Bảo ra phía xa mình.

- Cô hiểu nhầm rồi, cô ấy… cô ấy… chỉ là em gái tôi mà thôi. - Thiên Bảo phân vân, cuối cùng cũng giải thích.

- Em gái… thạt sự là em gái anh sao? - Anh Thư nghi ngờ.

- Cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng tôi… hiện tại vì một vài lí do nên ở lại nơi
này. - Thiên Bảo nhàn nhạt nói, anh lại phải giải thích cùng cô gái này.

- …

- Cô đến tìm tôi có việc gì sao?- Thiên Bảo nhìn bộ dạng ngại ngùng của
Anh Thư liền hỏi, trông cô hôm nay thật lạ với Anh Thư ngày thường hay
xuất hiện trước mắt anh.

- Tôi… đến tìm anh. - Anh Thư vẫn
ngại ngùng không dám nhìn Thiên Bảo mà nói. - Tôi muốn nói rằng… Thiên
Bảo, chúng ta hẹn hò được không? - Anh Thư dùng hết can đảm mà nói ra,
cô tin Thiên Bảo cũng có tình cảm với cô.

Thiên Bảo không đáp, dùng ánh mắt lạnh nhìn Anh Thư rồi dùng tay ngước mặt Anh Thư lên ngang tầm với mình.

- Cô đang tỏ tình cùng tôi sao?

- Đúng, vì tôi thích anh, tôi không muốn thụ động chờ đợi mãi, tôi cũng
không thể đợi anh được nữa. Chúng ta phải làm cho rõ ràng mối quan hệ
này.

- Anh Thư, cô có phải là một cô gái ngoan ngoãn hay không? - Thiên Bảo bỗng dưng nói.

Anh Thư gật đầu.

- Tốt, vậy hãy làm theo lời tôi. - Thiên Bảo bắt đầu tỏ ra lạnh lùng. -
Tôi trước giờ đều rất ghét những cô gái suốt ngày bám theo tôi. - Lại
nói. - Những gì cô vừa nói, xem như tôi chưa nghe thấy điều gì, tốt nhất cô hãy quay về vị trí của ngày hôm qua.

- Vị trí của ngày
hôm qua, trong lòng anh vị trí nào dành cho tôi? - Anh Thư hiểu rằng,
điều cô đang làm hiện tại khiến Thiên Bảo chán ghét.

- Ít nhất, vị trí đó đáng để Thiên Bảo tôi để mắt tới. - Thiên Bảo nói xong, nhàn nhạt bỏ đi.

Thiên Bảo quay lưng bỏ đi, Anh Thư nhìn theo bóng dáng anh liền nói theo.

- Tôi sẽ đợi anh, cho đến khi nào vị trí của tôi chiếm giữ trái tim băng giá của anh.

Thiên Bảo bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng không quay lại nhìn Anh Thư cứ thế bước đi.

Thiên Bảo quay về nhà thì Rose như đang ngồi đợi anh.

- Thiên Bảo, không phải lần trước anh đưa Anh Thư đi để tỏ tình với cô ấy sao. LẦn này cô ấy nhìn thấy em ở đây, chắc giận anh lắm phải không? -
Rose lo lắng chạy đến bên cạnh Thiên Bảo mà hỏi.

- Chuyện quan trọng trước mắt, em phải quay về vị trí thật của mình. Em đừng suy nghĩ những chuyện không quan trọng nữa. - Thiên Bảo đáp.

- Hôm nay, em sẽ về nhà gặp baba Ken. - Rose nói.

- Em nghĩ bọn họ sẽ cho em gặp baba Ken dễ dàng như vậy sao? Tuấn Khôi đã ra lệnh cấm anh và em đến gần Phạm gia và cả Trần gia. - Thiên Bảo thầm tức giận/

- Tuấn Khôi, vì sao anh ấy lại làm như vậy chứ. Lúc trước khi em còn mất trí nhớ, anh ấy đối với em cũng không tệ như giờ. - Rose thầm buồn, Tuấn Khôi lại ghét cô sao?

- Thật là khốn kiếp, cô ta có thể qua mắt được mọi người.

- Không thể trách mọi người, cô ta có gương mặt lại giống em như vậy,
chắc chắn âm mưu này được bọn họ tính rất kĩ. Em đang lo lắng cô ta có
âm mưu hại mọi người.

- Rose, trước tiên phải điều tra ai là
người đứng sau chuyện này để hại em. - Thiên Bảo nói,- Nếu tìm ra nguyên nhân, chúng ta sẽ chứng minh được.

- Đúng vậy, người từng
muốn giết Rose và người bắt cóc Rose hiện tại đều là một người cả. Nhưng vì sao ông ta cứ muốn hại Rose, trong khi Rose không hề quen biết ông
ấy.

- Rose yên tâm đi, anh sẽ làm mọi cách để lấy lại những
thứ thuộc về em. - Thiên Bảo đi vào bên trong, tivi phát lên bài hát của Anh Thư, anh nhìn Anh Thư một chút lại tự nói một mình:” Hãy chờ anh,
giải quyết xong chuyện này anh sẽ đến tìm em.”

Rose giả tuy chưa
chính thức kết hôn cùng Tuấn Khôi nhưng vẫn ở trong biệt thự Trần gia,
vì Rin yêu thương Rose như con ruột nên điều này không có gì xa lạ với
mọi người.

Buổi tối, Rose giả mang một ly sữa vào phòng làm
việc của Tuấn Khôi. Từ phía xa Tuấn Khôi đã nhìn thấy cô gái mang gương
mặt của Rose mặc một bộ quần áo ngủ thật gợi cảm, dáng đi uển chuyển, cô ta chuẩn bị đi ngủ lại trang điểm đậm như vậy. Quả thật cô ta không
phải là Rose của anh, vì sao lại không sớm nhận ra.

- Tuấn Khôi, em vừa pha một ly sữa. Anh uống đi. - Rose giả đặt ly sữa nóng trên bàn làm việc của Tuấn Khôi.

- Cảm ơn em, đã trễ rồi em nên ngủ sớm.

- Em không thể ngủ được.

- Vì sao?

- Em không quen chỗ lạ, lại cảm thấy trên giường quá trống trãi. - Rose
giả vừa nói vừa đi lại gần Tuấn Khôi. - Chúng ta không phải đã kết hôn
sao, vì sao anh và em không thể ở chung một phòng.