
ó giọng nói khá giống nhau. Làm ơn đừng nhắc về chuyện này
nữa!
Lủi thủi bước đi trong vô vọng, Vĩnh Kỳ hiện giờ đã
đau đầu, đau lòng lắm rồi. Làm on đừng một ai khơi gợi lại chuyện
đáng thương tâm đó nữa. Phép màu ư? Vĩnh viễn không hề có thứ đó
tồn tại đâu! Mọi chuyện đã rành rành trước mắt thế kia, không chấp
nhận thì còn làm được gì!
Đợi đến khi Vĩnh Kỳ khuất bóng, Chính An mới gieo
tia nhìn khó hiểu về phía A Huân. Rõ ràng lúc nãy cậu nghe rất rõ
ràng mà. Chẳng những thế, người đó còn gọi đúng tên cậu mà.
Phải rồi!
Người gọi điện đã gọi tên Chính An còn gì!
Mắt bỗng sáng lên cho một tia hy vọng mỏng manh,
Chính An đẩy tia nhìn ấy về phía A Huân, mong muốn A Huân nói vài
lời.
- Người gọi đến đã gọi đúng tên tôi. Thật đấy, A
Huân!
Cụp mắt xuống, lắc đầu buồn bã, A Huân dời mắt sang
khung cửa kính ngập nắng rồi nhỏ giọng. Giống như đang tự nói với
chính mình vậy!
- Chắc nhầm lẫn thôi. Chẳng phải ta đã chấp nhận sự
thật hay sao. Đừng khơi lại mọi chuyện. - Ngưng lại một lát, A Huân
khẽ đứng khỏi ghế rồi tiến về phía Chính An đang đứng, vỗ nhẹ lên
vai Chính An rồi tiếp tục thì thào - Về danh tính của tổ chức cũng
như tên của những người đứng đầu, hẳn là ai ai cũng biết đến, cho
nên, chuyện ai đó biết đến cậu cũng dễ hiểu thôi.
Cũng đúng thôi! Những gì Vĩnh Kỳ và A Huân nói đều
đúng cả. Sự thật đang ở trước mắt mà sao cậu cứ viễn tưởng thế
kia. Có lẽ, người gọi điện cũng chỉ là tình cờ có giọng nói giống
với ai đó mà thôi.
Cậu nên bớt ảo tưởng thì hơn!
Nhếch môi cho một nụ cười buồn, Chính An gật nhẹ
đầu rồi ngồi xuống nền gạch trắng toát, lạnh lẽo.
Đưa mắt nhìn vào không trung hồi lâu, Chính An cuối
đầu xuống rồi nhíu mày nghi hoặc, rõ ràng là nghe đúng chất giọng
ấy mà…
Đêm.
Gió lạnh luồng qua khe cửa hở, bao quanh giang phòng
ngập ánh đèn chói mắt. Tiếng nhạc du dương phát ra từ một chương
trình truyền hình nào đó bỗng chốc hóa thành những đợt sóng dập
dìu, tưới mát tâm hồn ai đó giữa màn đêm tĩnh mịch.
Trống vắng.
Sự im lặng đến não lòng không biết đã xuất hiện
trong căn nhà ngập tiếng cười tự bao giờ. Mảng đen bóng tối như vết
thương không lành, rưới máu lên trái tim đang còn thổn thức.
Co ro trên chiếc sofa, Thiên Di đưa ánh mắt vô hồn nhìn
ra khung cảnh im lìm ngoài khoảng sân rộng đầy ắp kỉ niệm đẹp. Tận
sâu trong đáy mắt đen u buồn là tia hy vọng, chờ đợi để được biết sự
thật về Vĩnh Khoa. Vì lý do gì mà Vĩnh Khoa lại rời bỏ cô trông khi
chẳng hề có bất cứ chuyện gì xảy ra?
Chợt, ánh mắt hững hờ ban nãy khẽ lay động. Cái
vóc dáng quen thuộc cuối cùng cũng đã xuất hiện trong khoảnh sân lớn
trước nhà.
Phóng khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, sóc con nhanh chân
chạy đến trước mặt Chính An, gieo tia nhìn mong chờ lên người cậu,
khẽ hỏi với giọng gấp gáp :
- Anh Chính An, mau nói cho em biết đi!
- Mình vào nhà đã.
Nghe lời Chính An, sóc con lon ton theo sau cậu vào
nhà.
Thả mình lên chiếc sofa quen thuộc, Chính An thở dài
rồi đưa tay day day hai bên thái dương mệt nhoài của mình trong chốc
lát. Thời gian như liều thuốc độc cực mạnh, nó không có công dụng
làm lành vết thương mà chỉ đào bới cho lỗ hỏng đau thương thêm sâu mà
thôi. Sự việc diễn ra cứ như hệt từ hôm qua, mọi thứ diễn biến quá
bất ngờ cứ như một cú đánh mạnh từ Thượng đế giáng vào con người
vậy. Không một ai có thể lường trước được những gì sẽ xảy ra cả!
Chớp nhẹ mi mắt, Chính An cố giữ thái độ bình thản
nhất để đối diện với cô nhóc tinh nghịch trước mặt. Nén cảm xúc,
cậu nói với giọng trầm ấm của mình, âm vực trong giọng nói không
ngừng run lên bần bật :
- Anh không giấu em nữa. Thật ra, Vĩnh…
Reng reng reng
Chết tiệt!
Rốt cuộc thì sao đây?
Chuông điện thoại sao cứ canh ngay đúng lúc Chính An
định nói với Thiên Di toàn bộ sự thật thì mới reo lên thế kia?
Dời mắt sang nơi phát ra tiếng ồn, Thiên Di khẽ chau
mày rồi bước đến chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, nhấc máy :
- Alo?
- …
Đầu dây bên kia không có một tiếng đáp trả nào ngoài
sự im lặng đáng nghi. Ngơ ngác đẩy tia nhìn sang Chính An lúc này đã
đứng cạnh mình, Thiên Di nghi hoặc lập lại lời nói của mình một lần
nữa:
- Alo?
- …
Lẽ nào…
Lẽ n