
má trái của tôi. Nhìn một lát, bác ấy cười
bảo.
- Tốt, tốt. Tình hình vết thương đã gần khỏi hẳn. Chỉ còn một vết sẹo bé đang dần
lành. Khoảng một ngày nữa là sẽ không sao.
- Vâng ạ. Bác uống nước đi ạ.
Tôi mỉm cười, nói chuyện với bác Điền một lúc lâu. Được một chút, bác ấy có việc
nên phải về. Tôi cũng không nên giữ lại, tiễn bác đến khi bóng khuất xa ngôi
nhà. Vườn hoa! Tôi chạy thẳng ra nơi đó. Ngồi trên đám cỏ đáng yêu, tôi cười
toe toét, vuốt nhẹ những bông hoa. Gió khẽ thổi, tạt nhẹ vào mặt khiến tôi
thích thú, cảm thấy hơi nhột. Bọn mày muốn chung niềm vui với tao đúng không? Vậy
thì phải mở tiệc chứ nhỉ. Tôi lấy giấy bút, viết một danh sách dài những thứ cần
dùng nhưng chưa có ở nhà đưa cho chị Minh ra siêu thị mua. Phi như bay vào
trong nhà, tôi định coi phim tiếp nhưng lại bị hai người kia chiếm chỗ mất rồi.
Tôi lén lút rình xem họ đang xem cái gì. Ặc. Tom & Jerry? Tưởng chỉ có mình
tôi trẻ con ai ngờ... Lại còn cười khì khì nữa chứ. Đó là chưa kể, tên đáng
ghét Thiên Ân cố gắng bịt tay, không cười nhưng chẳng nhịn được. Nhìn họ đáng
yêu thật. Éc. Bảo giận nhưng khi nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy tôi lại
chẳng thể. Với lại, hôm qua họ làm như vậy là chỉ muốn chắc chắn tôi có an toàn
hay không? Thôi vậy. Tôi đi đến gần, đập vào vai mỗi người một cái, trêu.
- Bắt quả tang hai người đang xem phim hoạt hình.
Kin và Thiên Ân tròn mắt nhìn tôi như người ngoài hành tình. Im ắng. Im ắng.
Mãi lúc sau, Kin mới lên tiếng.
- Nhóc không giận anh nữa à?
Tên Thiên Ân nhìn vui vẻ lắm nhưng vẫn tinh vi, giọng có phần hờn dỗi.
- Sao em không giận tôi đi?
Mất cả hừng. Dù gì bổn cô nương đang vui nên không chấp. Tôi tinh nghịch, nháy
mắt mà chính bản thân đang nổi da gà.
- Muốn giận mà không được.
- Thật?
Kiệm lời thế. Cả hai hiểu nhau trước đâu mà trả lời đồng thanh thế.
- Ừm. Hôm nay sẽ tổ chức tiệc tại khu vườn hoa nhà anh đấy, Thiên Ân.
- Tại sao?
- Vết thương còn một chút xíu nữa là khỏi.
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, trông có vẻ buồn buồn. Hay là linh cảm tôi
sai nhỉ?
- Thế thì chuẩn bị thôi.
Vâng, Kin phá tan cái bầu không khí ảm đạm này.
- Nhưng chị Minh đi mua đồ cần dùng chưa về?
- Bày bàn ghế cơ mà.
- Cứ để cho người hầu làm cũng được.
Lại là hắn đấy ạ. Một câu lạnh mà súc tích là phong cách của tên này. Tôi trừng
mắt, đe dọa.
- Nếu muốn thế thì đừng tham gia nhá.
- Không muốn là được chứ gì?
Cộc lốc. Mất hết cảm xúc. Vui nên mới tha chứ không tôi xé xác hắn ra rồi. Công
việc bắt đầu. Tuy không chỉ định nhưng mọi người đều giúp đỡ rất tận tình. Nếu
bảo tôi nói ai lười nhất thì là hắn - Thiên Ân. Sai bảo với hắn là chủ yếu. Hết
thuốc chữa với tên này luôn.
A! Chị Minh về rồi. Tôi chạy lẹ ra mở cửa, phụ chị ý xách đồ. Hứ, hai người
đáng ghét kia chẳng ga lăng gì cả. Thấy người ta xách nặng thế này mà không
giúp gì cả. Nhưng chắc là chỉ có tên Thiên Ân thui vì Kin đã giúp tôi xách một
túi đồ to cơ mà. Xí! Đồ công tử bột. Tôi sắp xếp nguyên liệu lại, xắn tay định
gọt cà rốt thì Linh nhi chạy vào, cười bảo.
- Cô chủ để em phụ nhé!
- Ừ. Vậy em giúp ta nha. Giờ ta đi thái thịt đã.
- Vâng.
Công việc cũng không quá cầu kì. Tôi chỉ định làm tiệc có bò nướng lúc lắc cùng
một vài món tráng miệng. Tôi bày thịt vừa thái lát ra đĩa, cùng lúc đó, Linh
nhi cũng đã gọt xong những loại củ cần thiết. Hình như việc bày bàn ghế cũng đã
xong, chị Minh vào phụ tôi làm món tráng miếng. Tranh thủ, tôi bảo bác Hoa mang
bếp nướng và chuẩn bị làm nóng nó ở ngoài rồi lại tiếp tục làm. Tầm 4 giờ chiều,
moi người đã dọn thức ăn ra bàn, xếp những xiên bò lúc lắc riêng. Chỉ còn một
công đoạn nữa là xong. May là có Linh nhi và mọi người giúp đỡ chứ không bây giờ
cũng chưa xong. Được rồi! Tôi tắt bếp, mở vung và nếm thử món tráng miệng.
Perfect! Chạy ra ngoài, tất cả đã tụ họp đông đủ. Tôi hắng giọng, nói lớn.
- CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ GIÚP ĐỠ ĐỂ HOÀN THÀNH MỌI THỨ! CÓ LẼ NGÀY MAI TÔI PHẢI RỜI
XA NƠI NÀY ĐỂ TRỞ VỀ BÊN TỔ ẤM. NHƯNG Ở ĐÂY, TÔI CẢM THẤY HẠNH PHÚC VÀ RẤT YÊU
QUÝ MỌI NGƯỜI. BỮA TIỆC NÀY CÓ THỂ COI LÀ BỮA TIỆC CHIA TAY. MONG MỌI NGƯỜI SẼ
NHỚ ĐẾN TÔI. VÀ MỜI MỌI NGƯỜI CÙNG NHẬP TIỆC VỚI MỘT NỤ CƯỜI.
Kết thúc là một tràng pháo tay của mọi người. Một giọt nước mắt rơi, tôi quay mặt
muốn giấu không cho ai nhìn thấy. Bữa tiệc chất chứa niềm vui. Tuy vậy vẫn có
những giọt nước mắt, Linh nhi ôm lấy tôi khóc thút thít như vừa bị lấy kẹo.
- Thế là em không được gặp chị nữa ạ? Em buồn lắm.
Tôi cốc nhẹ vào Linh nhi một cái, mỉm cười, xoa đầu cô bé, khẽ thì thầm.
- Tất nhiên là không phải vậy. Chị cũng đâu muốn rời xa Linh nhi cơ chứ. Nhất định
chị sẽ cùng mẹ chuyển về đây và thăm em thường xuyên.
- Thật không ạ?
Mắt cô sáng lên, gương mặt biểu hiện sự hạnh phúc.