
đi. Lâm nhấc
bỗng nó lên, anh đưa nó rời bệnh viện bằng lối thoát hiểm, đưa nó lên
xe, anh phóng đi đến một ngôi nhà hoang cách xa trung tâm thành phố.
Lâm đặt nó lên giường, dịu dàng nhìn nó, nắm bàn tay thon dài của nó,
ánh mắt Lâm buồn vô hạn. Vì tình yêu dành cho nó, Lâm sẽ phải làm nó
đau, anh mong nó không giận hay oán trách anh. Anh áp tay nó lên mặt
mình, thì thầm:
- Anh xin lỗi em!
Chợt phone của Lâm rung lên, anh mở máy nghe:
< Alo >
< Ái Linh đây! Anh xong nhiệm vụ chưa? >
< Rồi! >
< Tốt! Bây giờ trói nó lại và rời khỏi đó! >
< Không thể được! Sao có thể trói cô ấy chứ? >
< Không trói để nó chạy mất à? Làm như tôi nói đi! >
< Tôi biết rồi. >
< Thế thì làm nhanh đi, trước khi nó biết được anh là người bắt nó. >
< Ừ! >
< Tốt! Hai ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện, anh hãy biến mất không dấu tích đi! >
< Ok! >
< Vậy thì làm đi! >
Lâm tắt máy, ẵm nó đặt cạnh một cái cột, anh trói tay nó vào cột, anh
định nới lỏng một tí nhưng lại dẹp bỏ, siết chặt dây thừng, Lâm nhìn nó:
- Em đừng trách anh!
Lâm bỏ ra ngoài, khoá cửa rồi lên xe phóng đi.
Kế hoạch tiếp theo, Ái Linh sẽ định làm gì?????????????
Nó tỉnh dậy, thấy
đầu đau buốt, bàn tay bị trói chặt, không thể cử động làm nó thêm mệt
mỏi. Đôi mắt nó lướt qua mọi thứ trong ngôi nhà, phải mất hơn 20 phút nó mới nhận ra mình đang bị nhốt trong ngôi nhà hoang.
Nó khẽ cử
động và phát hiện bàn tay mình bị trói chặt vào chiếc cột, sợi dây chặt
đến mức, tay nó như tê liệt, một dòng nước đỏ chảy ra khỏi tay nó. Máu,
sợi dây xước làm cho bàn tay trắng ngần của nó rướm máu, mùi máu tanh
nồng làm vết thương thêm đau rát. Vài giọt sương mặn rơi ra từ đôi mắt
xinh đẹp, nó khóc, những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, vì đau
cũng có, vì sợ cũng có và quan trọng nhất là lo lắng cho hắn. Hắn bị
thương, không biết bây giờ sao rồi? Bác sĩ đã chữa trị cho hắn chưa?
Tình trạng của hắn ra sao? Hắn đã tỉnh lại chưa? Khi tỉnh lại, không có
nó thì hắn sẽ làm sao? Hàng trăm câu hỏi bu quanh làm nó khóc nhiều hơn.
Nó cứ khóc như thế, mặc kệ mọi thứ xung quanh, mặc kệ vết thương rỉ
máu, mặc kệ đôi tay tê liệt, mặc kệ cơ thể đuối sức, tâm trí và trái tim nó chỉ nghĩ đến hắn. Giống hệt khi nó bị ngộp nước dưới hồ bơi, hình
ảnh hắn cứ hiện lên như thế, khi đó hắn sẽ đến cứu nó, nó sẽ chờ hắn
đến. Nó lịm dần do mệt mỏi và miệng khẽ mỉm cười nghĩ đến người nó yêu.
#Tại bệnh viện#
Hắn nằm trên giường bệnh, đầu được băng, tay cũng phải băng lại, cả cơ
thể tỏ ra mệt mỏi. Hàng mi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra, xung quanh hắn
được bao trùm bằng một màu trắng và mùi thuốc bệnh viện. Hắn dần nhớ mọi chuyện, lướt đôi mắt khắp nơi, thân thể đau ê ẩm. Cửa phòng bệnh bật
mở, một người con gái mang khuôn mặt trẻ con và thuần khiết của nó bước
vào nhưng sau mặt nạ kia là một con người độc ác, đầy thủ đoạn.
- Anh tỉnh rồi à? Em lo quá! - Cô gái đó nói.
- Nhóc con! Xin lỗi vì đã để em lo lắng. - Hắn ngồi dậy, ôm cô gái đó vào lòng.
- Không sao đâu mà, anh là người yêu em thì tất nhiên em phải lo cho anh. - Cô gái mỉm cười.
- Anh Nhi, anh yêu em! - Hắn đặt lên trán cô gái đó.
- Em cũng yêu anh! - Cô gái đó nói nhưng mặt đầy căm phẫn.
Chợt cellphone của cô ta có tin nhắn, cô ta đẩy hắn ra trong tiếc nuối.
- Em đi mua cháo cho anh nha. - Cô gái cầm giỏ xách lên.
- Nhóc con! Đừng đi! - Hắn níu tay cô gái, nũng nịu.
- Em đi một lát thôi mà! - Cô gái đó nựng má hắn mà lòng tràn đau đớn.
Hắn buông tay cô gái ra, cô gái bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Lấy cellphone ra, cô ta mở tin nhắn:
" Đến nhà kho bệnh viện gặp tôi. "
Tắt máy, cô ta bước đi về phía nhà kho.
Cô ta thấy Lâm đứng đó chờ mình, cười nửa môi, cô ta sẽ cho Lâm một tí bất ngờ.
Cô ta bước đến trước mặt Lâm, dịu dàng.
- Chào anh. - Cô gái cười mỉm dễ thương.
- Anh... Nhi.... sao em lại...? - Lâm ấp úng không nói thành lời.
- Sao trông anh ngạc nhiên thế? Chàng trai vì yêu sẵn sàng làm bất cứ điều tội lỗi nào. - Cô gái mỉa mai.
- Anh Nhi... anh... xin lỗi. - Lâm nói mà ánh mắt buồn vô hạn.
- Ha ha ha!! - Cô gái cười lớn.
- Sao em lại cười? - Lâm nhìn cô gái ngạc nhiên.
- Tôi lừa được cả anh cơ đấy! Chính anh là kẻ trói con nhỏ đó vậy mà
anh lại nghĩ nó có thể thoát được để đến đây à? - Cô gái hỏi.
- Vậy cô là ai? - Lâm hỏi.
- Tôi là Võ Ái Linh đây! - Ái Linh trả lời.
- Sao cô lại trong khuôn mặt này? - Lâm ngạc nhiên.
- Tôi đã phẩu thuật. - Linh đáp.
- Cô đánh đổi khuôn mặt của mình để làm gì? - Lâm hỏi.
- Để được Trúc Du yêu! - Linh nói.
- Để được hắn yêu mà cô đổi cả khuôn mặt mình? Liệu đó có phải cái giá quá đắt? - Linh nhíu mày.
- Chỉ cần anh ấy yêu tôi! Thì dù cái giá có đắt thế