
t nghĩ đến bản thân mình nhờ anh giúp một việc đáng xấu hổ thì giờ đây anh đã không phải dính líu đến pháp luật, ngồi tù suốt 15 năm. Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi – Hồng Nhung mắt ướt nhạt nhoà cúi mặt ân hận.
- Em không có lỗi, tất cả là lỗi tại anh. Đáng lẽ khi em nghĩ đến những việc điên rồ nguy hiểm như vậy anh phải quyết liệt ngăn cản rồi phân tích hậu quả cho em mới đúng, lần này phải ngồi tù 15 năm như vậy là rất đáng nên em không cần phải tự trách mình đâu. – Kim Trọng mỉm cười trấn an rút từ trong người ra một chiếc khăn mùi xoa khẽ lau nước mắt cho Hồng Nhung rất cẩn thận, chăm chú.
- Sau này em sẽ thường xuyên đến thăm anh, sẽ không để anh một mình chịu cô đơn trong đó đâu – Hồng Nhung gượng cười cố che giấu cảm giác tội lỗi khi nhận được sự quan tâm quá đỗi dịu dàng của Kim Trọng.
Vốn rất quen thuộc thường xuyên như thế mỗi lúc cô buồn khóc lóc vì một người không bao giờ thuộc về mình là Kim Trọng có mặt ngay ở bên cạnh ôm chặt vừa lau nước mắt vừa nghe cô ta kể lể những chuyện đâu đâu. Lúc này mới biết khi đó mình thật ngốc nghếch, chẳng ai vui vẻ khi ở bên người mình yêu mà người ấy cứ luôn miệng nhắc đến một người khác cả.
Nếu người mình yêu là anh ấy nhất định sẽ không phải chịu nhiều đau khổ lẫn tổn thương như thế, Hoạ Mi nói đúng mình đúng là kẻ điên khi mà thiên đường cửa rộng lối không đi – Địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào. Càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót, đắng cay bởi mình cũng chẳng muốn khổ đau như thế đâu nhưng trái tim nó không chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí thì biết làm sao bây giờ?
- Em à, tình cảm vốn là một thứ không thể tránh được thời gian mà bỗng dưng phai nhạt, những lời hứa hẹn cũng chẳng định đoạt được tương lai. Bây giờ mặc dù em yêu Nhật Duy rất tha thiết nhưng em có chắc rằng cả đời này sẽ chỉ yêu duy nhất mình cậu ấy không, khi mà quãng đường đời còn lại dài đằng đẵng không phải chỉ một ngày mà là mấy chục năm liền. Yêu cuồng say thắm thiết rồi cũng có ngày bước qua nhau như chẳng hề quen biết, bởi trên đời này chẳng có gì là mãi mãi cả. Anh mong em sẽ luôn hạnh phúc bên người em đã chọn nhưng muốn hạnh phúc thì người đó cũng phải yêu em bằng trái tim chân thành. Nếu không người chịu thiệt thòi, đau khổ nhất sẽ chỉ là bản thân em thôi, em hiểu ý anh chứ?
Kim Trọng nắm tay Hồng Nhung mỉm cười bình thản nói, trong tình yêu một bàn tay to như thế nào cũng không thể giữ một bàn tay không muốn nắm, một vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muốn rời đi.
Anh biết em sẽ không bao giờ yêu anh, dù anh có níu kéo, có làm tất cả thì cũng sẽ chẳng bao giờ khiến em thấy cảm động mà yêu anh bằng cả trái tim. Anh không cần sự thương hại, càng không cần một tình yêu miễn cưỡng. Vậy nên anh đã nghĩ kỹ rồi sẽ buông tay không làm phiền đến khoảng trời riêng của em nữa, sẽ để em tự do đi tìm hạnh phúc thực sự mà em hi vọng, ở bên người mà em thực sự muốn.
- Em hiểu rồi – Hồng Nhung cúi mặt trầm tư suy nghĩ một lát, rồi ngẩng mặt lên nhìn bàn tay đang nắm tay mình của Kim Trọng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt màu nâu long lánh, linh động.
- Người yêu dấu à, thật lòng chúc em luôn hạnh phúc, vui vẻ bởi anh yêu em, yêu nhiều lắm, rất nhiều.
Kim Trọng đứng dậy đi tới gần chỗ Hồng Nhung đang ngồi, hít một ngụm khí lạnh, cố giữ giọng không run để thổ lộ tình cảm bấy lâu trong lòng mình.
Đã yêu rồi thì cứ thổ lộ một cách tự nhiên thôi, để sau này lỡ có gặp lại nhìn thấy nhau sẽ không phải nói “Giá như”, tại sao ngày đó mình ngốc thế, có thích thôi mà cũng không dám nói để cuối cùng không bao giờ có cơ hội nói nữa…
Hồng Nhung vẻ mặt ngơ ngác như người mộng du không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết nhìn chằm chằm vào nụ cười dịu dàng đang nở trên môi của Kim Trọng.
- Có thể cho anh…ôm em một lần sau cuối được không em? – Kim Trọng vẻ mặt thoáng bối rối, nhìn Hồng Nhung hồi hộp.
Hồng Nhung không nói gì đứng dậy vòng tay ôm Kim Trọng thật chặt, nước mắt tuôn rơi. Vậy đấy hoá ra trong cuộc đời này không phải chẳng có ai yêu thương, trân trọng mình như mình vẫn nghĩ. Mà vẫn luôn có một người yêu thương mình, lặng lẽ quan tâm mình nhưng sao giờ này mình mới biết nhi? Thật sự là quá ngốc…hic
Một lúc lâu sau, Kim Trọng buông Hồng Nhung ra lấy tay lau những giọt lệ đang rớt trên gò má ửng hồng của người con gái mình thực sự rất yêu, yêu bằng cả trái tim bằng tất cả niềm tin và hi vọng. Anh ta thích nhìn nụ cười tươi tắn, rạng rỡ xen chút bối rối nở trên môi cô gái ấy như lần đầu tiên gặp gỡ chứ không phải là những giọt lệ mặn chát giống như giây phút này.
- Đừng khóc khi không có anh kề bên bởi sẽ không có ai ở bên lau nước mắt cho em giống như anh đâu. Hãy tìm một người thật lòng yêu thương em có thể đem lại hạnh phúc cho em, thật lòng muốn lau nước mắt cho em và yêu em nhiều hơn anh đã từng yêu em nhé. Dù sau này có ra sao hãy luôn mỉm cười thật tươi, thật rạng rỡ như lần đầu tiên em gặp anh bởi em đẹp nhất là khi em cười đấy, người yêu dấu ạ. – Kim Trọng cúi xuống hôn lên má Hồng Nhung, vẫn là nụ cười dịu dàng, ấm áp dành cho người con gái mì