
thân mình, luôn lo sợ thất bại nhưng lại thích được ăn ngon, mặc đẹp, giàu có mà không phải làm gì vất vả, đổ mồ hôi sôi nước mắt giống như cha mẹ mình.
- Giá trị nhân cách con người dần mất đi và trở lên vô cảm, lạnh giá, không có tình thương. Họ luôn nghĩ mình cao quý, có tiền tiêu muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, thích gì được nấy. Nên họ coi thường những nghề: quét rác, nông dân, phụ vữa, dọn vệ sinh…là thấp kém, hèn mọn. Coi thường luôn cả bố mẹ mình nếu làm nghề thấp kém ấy không phải giám đốc, kỹ sư, bác sĩ,…giống bố mẹ bạn bè cùng trang lứa khi nói ra họ sợ rằng bạn bè sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, tự bản thân họ cảm thấy rất xấu hổ nếu có ai đó nhắc đến bố mẹ mình.
Hoạ Mi cười nhạt, cảm thấy đúng là đồng tiền, sự sung sướng, xa hoa đã biến những con người lương thiện dần trở lên xấu xí. Tất cả cũng bởi phương pháp giáo dục rất chi là toàn diện chỉ cần học lý thuyết sách vở, ít khi học giáo dục đạo đức con người từ khi mới sinh ra giống như ở Nhật Bản.
Những con người khoẻ mạnh, được ăn học đầy đủ không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, sướng quá hoá rồ. Mỗi khi thất tình thì trở lên ủ dột, chán nản, sống chết vì tình yêu, vì một người không xứng đáng, vì một người không hề yêu mình.
Nào là giết người yêu rồi cùng tự sát, sa đoạ vào con đường tội lỗi, xăm lên tay, đùi nguyên máu tươi post lên Facebook khiến ai cũng rùng mình hoặc tìm đến cái chết hoặc chìm đắm trong đau khổ không lối thoát… Oái oăm thay tiểu thuyết với phim ảnh nhiều lúc toàn thấy hướng người ta đến những cách giải quyết đó mới sợ chứ. Chết đâu phải là hết còn người thân, bạn bè, bố mẹ,…nữa cơ mà
Gặp thất bại trong cuộc sống, việc không được như ý thì trở lên mất hết niềm tin và hi vọng vào cuộc sống, oán trách cuộc đời gục ngã mãi mãi…
Còn những người tàn tật, nghèo khó, bị bệnh hiểm nghèo thì họ lại luôn là người có nhiều ước mơ, lý tưởng sống vươn lên vượt qua định mệnh khắc nghiệt để tìm được niềm vui trong cuộc sống, tàn nhưng không phế, sống có ý nghĩa…
Họ chưa từng nghĩ và lo lắng nếu một ngày nào đó họ không còn cha mẹ nữa thì họ sẽ ngửa tay xin tiền ai được nữa đây. Khi phải đối mặt với những thử thách, khắc nghiệt trong cuộc sống họ sẽ phải làm gì để vượt qua, vươn lên để toả sáng, để khẳng định mình.
Quan trọng hơn là để tồn tại khi mà tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh, game bạo lực không hề dạy họ những điều đó. Để rồi khi một tương lai tươi sáng đẹp như giấc mơ họ tự vẽ ra bỗng tan vỡ thì họ sẽ phải làm gì đây? Liệu có ai tới cứu vớt họ không khi mà xã hội này tình thương con người là món quà xa xỉ…?
Tuổi teen tầm 12 tuổi trở lên đã phải biết suy nghĩ, biết bản thân mình là ai để không sa ngã vào những chuyện tình cảm khi còn quá trẻ để rồi phải gánh chịu hậu quả, lỡ dở cả cuộc đời. Sống phải có ước mơ, lý tưởng, khát vọng thì tuổi trẻ thanh xuân ấy mới không vô nghĩa, nhạt nhẽo. Nhưng thật đáng tiếc sống trong một xã hội quá ảo, bố mẹ, gia đình quá nuông chiều, bao bọc nên họ mới dần tự đánh mất đi nhiều thứ quý giá mà họ không bao giờ biết.
Sướng hay khổ đều phụ thuộc vào những suy nghĩ, cố gắng, những hành động của họ khi còn ở lứa tuổi non nớt, thơ ngây. Tình yêu tuổi học trò đẹp, lãng mạn, trong sáng là phải cùng giúp nhau vượt qua khó khăn, vươn lên trong học tập, để có thể thực hiện ước mơ, lý tưởng của bản thân.
Chứ không phải là cùng dắt nhau chìm xuống địa ngục không lối thoát, một tương lai tăm tối đang chờ đón. Hay có những hành động điên rồ, hoang đường và thiếu suy nghĩ, không quan tâm đến hậu quả giống như trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.
- Tất cả đều do sự ảnh hưởng của giáo dục ở nhà trường kết hợp sự quản lý của gia đình, cùng những thứ sách vở, phim chuyện mà họ đã đọc và xem nó sẽ dần hình thành nên nhân cách con người, lối sống, suy nghĩ.
Thanh Tùng gật đầu tỏ vẻ đồng tình nhìn Hoạ Mi đang trầm tư một lúc sau mới lên tiếng phá tan không gian tĩnh mịch.
- Hey, anh biết không phụ nữ Việt Nam kiên cường và bất khuất lắm thời chiến tranh họ đã không quản ngại tăng gia sản xuất, nuôi con, vượt lên mọi hoàn cảnh khó khăn tất cả vì để đất nước độc lập, tự do. Đó là những bà mẹ Việt Nam anh hùng mà tôi rất ngưỡng mộ, họ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp, hi sinh ít nhất một đứa con ở ngoài chiến trường cùng với người chồng họ rất yêu. Chấp nhận một cuộc sống cơ cực, đói khổ, cô độc nhưng họ vẫn cố gắng sống và lao động nuốt nước mắt chảy vào trong.
- Tôi yêu mến Đặng Thuỳ Trâm qua cuốn nhật ký “Mãi mãi tuổi 20” của chị đã hi sinh khi mới 27 tuổi. Một tinh thần bất khuất, lòng nhiệt huyết sôi trào của tuổi trẻ thanh xuân, tình yêu về con người và cuộc sống. Khát vọng giải phóng đất nước, ước mơ hạnh phúc trong tình yêu.
- Hoặc sự hi sinh của 10 cô gái ở ngã ba Đồng Lộc họ mới chỉ mười chín, đôi mươi nhưng dù phải hi sinh họ cũng quyết hoàn thành nhiệm vụ mặc mưa bom, bão đạn khắc nghiệt.
- Đã giúp tôi nhận ra được một điều, trên thế gian này tình yêu đôi lứa, ham muốn hạnh phúc riêng của bản thân không phải là tất cả mà còn tình thân cha mẹ, anh em, bạn bè, ước mơ, khát vọng