Old school Swatch Watches
Những Bông Hoa Mùa Hạ

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324452

Bình chọn: 7.00/10/445 lượt.

n nhiều nên lem luốc cả mặt.

Bỗng dưng có bàn tay nắm lấy vai nó:

“Khóc làm gì xấu lắm cô bé!”

Trinh hốt hoảng quay lại thì bị chụp lên mặt bởi một tấm vải.

Trong tấm vải có…

Thuốc mê…

Ngọn lửa natri

Đau đầu quá! Đây là đâu thế này?

Trinh lờ mờ tỉnh dậy, và cuối cùng phát hoảng khi biết mình bị trói chặt.

Nó đang nằm trong một căn phòng.

Căn phòng này quen quá…!

Nó không mơ đấy chứ????????

Đây chính là căn phòng mà hồi 5 tuổi nó bị đưa đến và chịu một quãng thời gian mà nó không muốn nhớ.

Cái hình ảnh cô bé 5 tuổi bệnh tật, yếu đuối chịu mọi hành hạ, đánh đập…

Trinh hét lên.

“Im mồm ngay, sao mày vẫn chẳng hề khác vậy nhỉ?” - Một giọng nói khiến Trinh giật mình.

Trinh nhìn về phía người nói và suýt nữa nó đã ngất đi…

2 tuần trôi qua thật nhanh. Cuối cùng thì Điệp và Vỹ cũng từ biệt ngôi làng bên vùng đồng quê rộng lớn, từ biệt những ngày Tết rất vui vẻ để trở về thành thị, tiếp tục nhịp sống thường ngày. Học kỳ II sẽ rất nặng đây, còn sắp thi cấp III kia mà!

Tàu vừa về đến ga, Điệp đã nhìn thấy Thanh và anh Bằng đứng đó chờ.

Điệp chạy ngay xuống ôm lấy anh Bằng yêu quý của nó:

“Anh!!! Sao anh không quay lại làm em chờ mãi??”

Bằng mỉm cười, Điệp nhớ anh tới vậy sao?

“Anh xin lỗi, anh không thể quay lại được! Nhưng giờ em và anh lại gặp nhau còn gì?”

Vỹ lại nguýt dài, cậu bước tới Thanh. Thanh nhảy cẫng lên:

“Cậu đi chơi mà không rủ tớ theo, cả Tết ngồi chán như con gián vậy!!!”

“Thôi mà Thanh tớ xin lỗi, vậy sau Tết tớ sẽ cho cậu đi chơi vậy!” - Vỹ cười dỗ Thanh.

“Ứ chịu, sau Tết thì vui gì nữa?”

“Cậu cứ giận thế tớ cũng…giận luôn đấy!”

“Ấy tớ đùa mà, sau Tết thì sau Tết, hí hí hí!!!”

Đôi bạn Vỹ - Thanh cũng dễ thương phải không các bồ tèo?

“Ủa nhưng Trinh đâu nhỉ?” - Vỹ hỏi.

“Anh cũng chẳng thấy con bé đâu cả!”

Cả Thanh và Điệp khó chịu ra mặt, hai anh em này dù thế nào cũng phải nhớ tới con bạn “quyên sinh” đó!

“Lo gì, ngày mai đi học rồi sẽ gặp thôi!” – Thanh và Điệp cùng nói.

Ngày hôm sau.

Trường học mới buổi sớm đã đông đúc học sinh đi lại. Đứa nào cũng túm tụm vào nhau kể cho nhau nghe biết bao nhiêu chuyện hay trong Tết. Không khí thật náo nhiệt vui vẻ, cũng cuối tháng 2 rồi, trời đã bắt đầu âm ấm nên càng vui hơn.

Nhóm bạn Vỹ, Điệp, Thanh đứng ở cổng. Điệp và Thanh chẳng mấy vui gì khi Vỹ cứ đứng đợi Trinh.

Và cuối cùng, cái bóng dáng ấy cũng đến.

Ai nấy vui mừng, trừ Điệp và Thanh, chạy đến chỗ Trinh. Trinh mọi khi đều rất xinh đẹp, nhưng hôm nay có vẻ bơ phờ, tuy nhiên nụ cười vẫn được nó vẽ trên môi. Nó vui vẻ đáp lại câu hỏi của mọi người, rồi đến cạnh Vỹ nói chuyện với cậu trong sự tức giận của Điệp và Thanh.

Nhưng những người bạn đó thì vẫn coi là chuyện thường.

Còn chúng ta hẳn sẽ rất ngạc nhiên.

Vì chắc chẳng ai nghĩ Trinh lại đang ở đây cả.

Rõ ràng Trinh bị ai đó tẩm thuốc mê, nói chung là bắt cóc.

Chuyện gì đã xảy ra thì các bạn cũng sẽ sớm được biết nhé!

Cũng là đầu năm mới nên các cô giáo cho kết thúc buổi học sớm. Vỹ gọi ngay Điệp lại:

“Điệp, có tới PVL với tôi không? 3h chiều nhé!”

“Chiều nay tớ đi chơi với Thanh rồi, hẹn cậu khi khác vậy!”

“Ừ không sao!” - Vỹ mỉm cười.

Điệp cũng cười lại.

Có lẽ là hai nụ cười cuối của những bình yên vừa qua chuẩn bị khép lại…

2h30 chiều. Tại nhà Thanh.

Mẹ Thanh là một người phụ nữ to béo nhưng hiền lành. Mẹ Thanh rất ngạc nhiên khi thấy một cô bé xinh đẹp đi tới:

“Cháu chào cô, cháu là bạn của Thanh! Cho cháu hỏi Thanh có nhà không ạ?”

“Nó đi chơi rồi, có việc gì không cháu?”

“Dạ bạn ấy cầm nhầm vở của cháu về, cháu có thể lên lấy không ạ?”

“Được cháu cứ lên đi!”

Trinh bước lên cầu thang, không để ý chiếc vòng tay của nó bị tuột ra rơi xuống. Mẹ Thanh giật mình nhặt lên định gọi nhưng Trinh đã lên cầu thang. Chiếc vòng đó khắc cái tên Đỗ Quyên Trinh.

Trinh đi lên gác. Phòng Thanh không khóa cửa, nó đi vào. Đó là một căn phòng rất rộng, giường kê một góc, bàn học một góc, bàn máy tính một góc, và hầu như một nửa phòng dành cho thí nghiệm Hóa học vì Thanh vốn là học sinh giỏi Hóa.

Trinh bước tới những thí nghiệm hóa học ấy.

Ký ức của cái hôm Tết hiện về… “Tại sao ông lại ở đây?”

“Thế mày nghĩ tao ở tù dễ thế à? Tao chuyên gia vượt ngục đấy, mày đừng nghĩ tù vượt ngục chỉ có ở nước ngoài hay trong truyện nhé. Tao suýt không nhận ra mày luôn cô bé ạ, mới hôm nào mày đã lớn và xinh đẹp thế này sao?” - Kẻ đó tiến lại về phía Trinh.

“Ông…ông muốn làm gì…?”

“Mày yên tâm, tao không làm gì mày đâu! Tao chỉ làm gì cả cái nhà thằng bác nào đó của mày thôi.”

“Ông…! Tôi cấm ông làm gì bác tôi!”

“Vậy à? Nh