pacman, rainbows, and roller s
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

: “Y Nghiên, chúng ta đi xem anh em nhóm Xi Ha biểu diễn nhé? Nữa
tiếng nữa là bắt đầu rồi.”

Tôi lắc đầu: “Bạn đi đi, một lát nữa mình phải giúp bọn họ đốt lửa để nướng thịt rồi.”

“ Này, các chị em, nhanh lên, sắp đến giờ rồi!” Tại Vũ đứng gần đó gọi.

Bảo Nhi nói: “Vậy mình đi trước nhé!”, rồi thoăn thoắt đi, được vài bước,
cô ấy quay đầu lại, nét mặt làm ra vẻ bí hiểm nói: “Vậy một lát nữa bạn
đừng đi đâu nhé! Mình sẽ cho bạn một niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui bất
ngờ? Tôi không có hào hứng gì, trừ khi Kỷ Trung trở về. Nếu không, bất
cứ việc gì đối với tôi giờ này đều không có gì là bất ngờ.

Lúc này,
mặt trời đã lặn sâu xuống dưới biển. Mặt nước gợn sóng lấp lánh, bãi cát trải dài vô tận, gió biển mang theo hơi mát nhẹ nhàng. Các bạn học đã
nhóm lửa, trên đó là thanh sắt bắc qua, thịt được xâu vào thanh sắt. Mùi thơm của thịt toả khắp bãi biển, làm cho tôi có cảm giác đói bụng muốn
ăn, vì thế tôi đi tham gia nướng thịt với mọi người.

Bỗng nhiên,các
bạn nữ trong lớp hớn hở chạy đến tìm tôi, trong tay một bạn còn cầm một
cái gì đó, xem ra giống như một tờ giấy. Họ vây lấy tôi, lanh miệng lanh mồm nói: “Y Nghiên, bạn mau xem đi! Bọn mình mới nhặt được ở vách đá
bên bờ biển, có giống bạn không?”

Tôi lấy tờ giấy trong tay họ xem, rồi ngạc nhiên sửng sốt.

Đó là bức vẽ, là hình khuôn mặt một cô gái, chỉ có vài nét phác thảo nhưng lại rất có hồn. Cô ấy có đầu tóc ngắn, mắt mở to, mũi hơi thẳng, môi
hơi nhếch lên tinh nghịch, lông mày nhíu lên giống như đang tức giận ai
đó.

“Y Nghiên, cô gái trong tranh rất giống bạn?!”

Tôi tự nghĩ,
đâu chỉ giống, cái khuôn mặt vẽ trên tờ giấy đó chính là khuôn mặt bặm
môi, nghiến răng của mình lúc tức giận. Giật mình, tôi vội hỏi bọn họ:
“Các bạn nhặt được ở đâu vậy?”

Hựu Kỳ đứng sau lưg tôi, chỉ ra bãi
biển bên phải nói: “Bọn mình nhặt được lúc vui chơi ở đó. Cũng không
biết của ai đánh rơi, bọn mình thấy rất giống bạn nên lấy cho bạn xem.”
Cô ấy vừa nói xong, tôi như reo lên trong lòng. Tôi đã biết ai vẽ rồi,
biết ai vẽ rồi! Đi theo hướng Hựu Kỳ chỉ, tim tôi đập thình thịch, loạn
xạ, mỗi lần đập đều là:Kỷ Trung! Kỷ Trung! Kỷ Trung!... Rồi chợt nhớ ra, lúc này Bảo Nhi nói đi xem biểu diễn về sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ, lẽ nào lại là… Vừa nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập loạn lên, tôi cũng
không biết vì sao lại đập dữ vậy, thở mạnh một cái, niềm vui đột ngột
dâng trào trong đầu tôi.

Tôi chân cao chân thấp chạy trên bãi biển.

Đột nhiên, tôi dừng lại!

Bên tảng đá trên bãi biển, một người đang đứng dựa vào đó, dáng hình cao
cao, lưng hướng về phía tôi, mắt nhìn vào rán mặt trời lúc chiều tà. Làn mây nơi chân trời xa từ trắng chuyển dần sang vàng kim, từ màu vàng kim chuyển sang màu đỏ đậm, từ màu đỏ đậm chuyển sang màu tím… màu mặt nước biển cũng thay đổi theo màu của mây.

Chiếc áo sơ mi trắng của người
ấy bay lất phất trong gió, giống như một cánh buồm đang lướt trên biển.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có mấy con chim hải âu bay lướt qua, một màn
sương trắng mông lung bao phủ. Một bức tranh tuyệt đẹp khiến tôi kinh
ngạc.

Sao lại nhanh như vậy chứ?

Tôi ôm lấy lòng ngực mình, hình
bóng người ấy sao mà thân thương đến thế. Tôi lắp bắp: “Kỷ Trung! Bùi Kỷ Trung! Bạn quay về rồi sao?” Không kìm được mình, tôi chạy thẳng đến
phía cậu ta với tâm trạng đầy vui sướng để bịt hai mắt của cậu ấy lại…
Đây là cử chỉ bí mật mà chỉ có hai chúng tôi mới biết. Cậu ấy nhất định
vẫn còn nhớ!

Bỗng một con sóng lớn ập vào. Tôi đứng không vững nữa,
bất giác la lên một tiếng rồi cả người ngã nhào xuống nước. Sóng đập
mạnh vào ngực tôi, tôi hốt hoảng, vừa mở miệng định kêu cứu thì nước
biển đã ào vào. Tôi bạnống liên tiếp mấy ngụm nước biển, sợ đến thất
kinh hồn vía.

Đúng lúc tôi cố vùng vẫy một cách tuyệt vọng thì bên
tai nghe thấy tiếng gọi: “Đứng lên nào!” Tiếp đó, người ấy nắm lấy tay
kéo tôi lên khỏi mặt nước.

Tôi đứng dậy, nhổ cát trong miệng ra. Nước biển trên đầu liên tục chảy xuống đọng trên lông mi làm tôi nhìn không
rõ lắm. Tôi lấy tay vuốt những hạt nước không ngừng chảy trên mặt xuống, rồi mở mắt ra nhìn.

“Là bạn!”

“Là bạn!”

Cả hai chúng tôi cùng
thốt lên, điều không giống nhau là giọng cậu ấy đầy vẻ vui mừng, bất
ngờ. Còn tôi lại là sự thất vọng tràn trề.

Trong lòng tôi buồn rầu
thật sự, người con trai khiến tim tôi đập mạnh, phấn khích đến quên cả
thân mình lao về phía trước, không phải là Bùi Kỷ Trung mà là Phác Thái
Hi. Chúng tôi cách nhau chưa tới nửa thước, hơi thở cậu ấy nóng hỏi phả
vào mặt tôi, một vệt sáng cuối cùng nơi chân trời chiếu rọi vào thân
hình thẳng đứng của cậu ấy.

Thái Hi nhìn tôi, đôi mày nhíu chặt, sau đó nói: “Mỗi lần bạn xuất hiện đều kinh thiên động địa như thế này đây.”

Tôi bực bội hỏi: “Bạn không có việc gì sao lại đứng ở mỏm đá đó vậy?”

Mắt cậu ta sáng bừng lên, đầu đôi mày vẫn nhíu lên trên, hỏi: “Vậy bạn không có việc gì sao lại