
hấy bà Kim Lương khóc nức nở nói không nên lời khi
Ngân Quỳnh bỏ đi thì nổi giận.
- Không có, tôi thật sự không có, ông phải tin tôi…- Bà Kim Lương nức nở khóc phân bua.
Ngân Hằng nghe tiếng ba nổi giận đành đi xuống nói:
- Ba, không phải lỗi của dì, là do con hiểu lầm dì….
Ánh mắt ba Ngân Hằng vì lời của cô mà dịu lại, ông thở dài mệt mỏi nói:
- Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa
thì tôi về phòng đây. Các người làm ơn để cho tôi yên tâm làm việc có
được hay không. Chuyện công ty cũng đủ khiến tôi đâu đầu rồi.
Nói xong, ông xách cặp bước thẳng lên
lầu, đi ngang qua Ngân Hằng, bên dưới là tiếng khóc của bà Kim Lương,
lòng ông phiền não vô cùng. Nhưng tất cả đều là lỗi của ông, ông phải
gánh lấy.
Ngân Hằng nhìn bà Kim Lương đang sầu não khóc, cô quay mặt đi nói hai tiếng xin lỗi.
Bà Kim Lương nhìn theo bóng Ngân Hằng
lên lầu khẽ cười thầm. Chính bà ta xúi Gia Bảo lục phòng của Ngân Hằng,
nói với Gia Bảo cái thẻ vàng chính là báu vật, báu vật có màu vàng,
thằng bé ngờ nghệch bị bà giật dây. Xe đi, lần này bà đã lấy được lời
xin lỗi của Ngân Hằng, còn lần sau, lần sau nữa….cho đến lúc, quyền hành lại đến tay bà.
Muốn đấu với bà, cô vẫn chưa đủ bản lãnh
Ngân Quỳnh bỏ nhà chạy đến nhà cô bạn
thân là Hạ Huyền tâm sự. Hạ Huyền liền an ủi Ngân Quỳnh rồi cũng lên
tiếng bất bình thay cô.
- Chị của bạn thật quá đáng và ích kỷ,
thật uổng công bạn xem chị ta là chị em, chị ta chẳng chút nể tình nào
hết. Bạn đừng nhường nhịn nữa. càng nhường nhịn, chị ta càng làm tới.
Trước hay sau gì, chị ta cũng tìm cách đuổi mẹ con bạn ra ngoài mà thôi. Chị ta nhẫn nhịn, rồi tỏ vẻ đáng thương trước mặt ba bạn để ông hiểu
lầm ba bạn, sau đó gia tài sẽ thuộc về tay chị ta. Chị ta chỉ là đang cố làm ra vẻ thân thiết với bạn mà thôi. Người như chị ta đúng là rất thâm hiểm…..bạn nếu muốn ba mẹ không li hôn với nhau thì đừng để chị ta lấn
tới nữa.
Hạ Huyền không ngừng nói, tác động đến tâm lí của Ngân Quỳnh, đánh mạnh vào tâm lí không muốn ba mẹ li hôn của Ngân Quỳnh.
- Bạn nghĩ xem, chị ta tuy bị mẹ bạn ức hiếp, nhưng luôn có được tình cảm của ba bạn. Còn bạn, một khoảng thời
gian dài như thế, bị người ta cười là không có ba. Không dám công khai
nói ba mình là ai. So với chị ta, bạn còn thê thảm hơn gấp bội. Chị ta
muốn giành lại những gì đã bị nợ, bạn cũng phải giành lại những gì họ nợ chứ – Hạ Huyền thấy Ngân Quỳnh bị những lời nói của mình làm cho lay
động, lập tức châm thêm vào.
Khi Ngân Quỳnh ra về, Hạ Huyền đưa ra cổng với một nụ cười trên môi.
Cô rất ghét Ngân Hằng, bởi vì cô thích
Lâm Phong mà Lâm Phong lại thích Ngân Hằng. Nhìn thấy Lâm Phong cứ nhìn
trộm về phía Ngân Hằng mà không thèm nhìn đến cô lấy một cái thì trong
lòng không thôi tức giận. Cô muốn giành lấy Lâm Phong, cô muốn phá hủy
hình ảnh của Ngân hằng trong mắt Lâm Phong.
Dù bây giờ Lâm Phong nhận lời làm bạn
trai của cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn không hướng về cô. Tất cả đều là tại
Ngân hằng, nếu như không có Ngân Hằng, cô không tin không có được Lâm
Phong.
Cô sẽ lợi dung Ngân Quỳnh để mà hủy hoại Ngân hằng.
Cánh cửa công trong đêm tối khép lại, một tiếng két vang lên trong đêm đầy sợ hãi, bắt đầu những chuỗi ngày đen tối.
- Hai chị em cùng cắm trại một chỗ nhớ chăm sóc nhau – Bà Kim Lương nhìn Ngân Quỳnh dặn dò .
Ngân Quỳnh không đáp lời bà, kể từ ngày
biết được Ngân hằng gia hạn cho mẹ mình một năm để rời khỏi nhà, giữa cô và Ngân hằng xuất hiện khoảng cách mà bấy lâu nay cô cố rút ngắn, mà
người tạo ra khoảng cách đó chính là cô.
Cô đeo ba lô bước ra khỏi nhà đến trường trước vì không muốn phải đi cùng Ngân Hằng tránh việc không thể mở miệng.
Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh bỏ đi trước thì thở dài, cô không ngờ tình chị em vừa mới thiết lập đã nhanh chóng phai tàn thế này.
- Bé Bảo ở nhà ngoan nha, phải biết nghe lời ba và dì….- Cô xoa đầu căn dặn Gia Bảo mấy câu trước đôi mắt rưng
rưng của thằng bé .
- Cho em đi với chị, em muốn đi chơi cùng với chị – Gia Bảo lắc đầu, nắm lấy ba lô trên tay cô nằng nặc đòi đi theo.
- Chị đi tham gia cắm trại của trường
chứ không hẳn là đi chơi, Bảo ở nhà ngoan, đởi chị về, chị mua quà cho
em – Ngân Hằng cười ngồi xuống đối diện với Gia Bảo khuyên
- Em muốn đi chơi, em muốn đi chơi – Gia Bảo dặm chân nằng nặc đòi đi theo.
- Gia Bảo để cho chị Ngân Hằng đi kẻo trễ, con ở nhà, dì sẽ dẫn con đi chơi được không? – Bà Kim Lương cười khuyên nhủ Gia Bảo.
Gia Bảo nghe bà Kim Lương lên tiếng liền lùi lại im lặng không dám đòi đi nữa, Ngân Hằng quay đầu nhìn đồng hồ
rồi đeo ba lô lên vai định rời đi. Bà Kim Lương thấy cô định đi nên lại
gần e dè nói:
- Con giúp dì chăm sóc Ngân Quỳnh, con
cũng biết, con bé bình thường nhìn vậy thôi chứ rất yếu, rất dễ bị bệnh. Dì không có ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nhờ con giúp giùm.
Ngân Hằng nhìn bà, lần trước cô vu oan
cho bà, nhưng bà vẫn không nó