
i gì, trong lòng cô cũng có chút áy náy ,
huống hồ yêu cầu của bà ấy rất chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.
- Dì yên tâm, dù dì không bảo, tôi cũng sẽ để ý chăm lo cho Ngân Quỳnh, dù sao con bé cũng là em gái của tôi.
- Cám ơn con – Bà Kim Lương mĩm cười nhẹ nhàng bảo.
Cô cười nhẹ chào bà Kim Lương rồi bước đi, được mấy bước thì quay đầu lại nhìn bà ta nói:
- Giúp tôi chăm sóc cho Gia Bảo.
- Dì sẽ ráng chăm sóc tốt cho thằng bé – Bà Kim Lương nhẹ nhàng trả lời.
Ngân Hằng yên tâm ra đi.
Hôm nay cả khối 11 của cô được trường tổ chức cho đi cắm trại sinh hoạt lần cuối trước khi bắt đầu vào năm 12
bận rộn. Hội trại lần này gần như là bắt buộc tất cả phải tham gia, vì
có tổ chức các cuộc thi và còn chụp hình làm kỷ yếu cho năm học vì vậy
Ngân Hằng mới tham gia. Khi cô đến, tất cả mọi người cũng đã tập trung
đầy đủ hết.
Thấy Ngân Hằng, Bảo Trâm liền quẩy ta ra hiệu với cô, cô nàng đã giữ cho cô một ghế bên cạnh cửa sổ.
- Các em, chúng ta bắt đầu điểm danh rồi xuất phát – Cô chủ nhiệm đứng lên cầm loa nói.
- Lâm Phong chưa đến cô ơi – Sơn Hải lên tiếng báo cáo.
Nhưng cậu vừa dứt lời đã thấy Lâm Phong
xuống xe từ một chiếc xe hơi, theo sau còn có cô bạn Hạ Huyền. Nhìn cảnh cô nàng xách ba lô đuổi theo Lâm Phong, mọi người không thôi bàn tán,
nhất là việc hai người cùng đi đến đây bằng một chiếc xe.
- Đến nơi gọi điên cho mình – Hạ Huyền nhìn Lâm Phong căn dặn.
- Uhm…
- Dựng trại xong thì đến tìm mình – Hạ Huyền tiếp tục căn dặn.
- Biết rồi – Lâm Phong chán nản không nhìn Hạ Huyền đáp.
- Buổi tối sinh hoạt tự do, nhất định tìm mình – Hạ Huyền nhẫn nại nói tiếp.
- Nếu bạn còn nói nữa thì chia tay đi – Lâm Phong bực tức gắt lên.
Nói xong cậu lạnh lùng quay lưng đi lên xe, để lại Hạ Huyền tiêu nghỉu xoay người đi lên xe của lớp mình.
Lớp Ngân Hằng đã đầy đủ , cô giáo bắt
đầu cho xe lên đường. Lớp chỉ có hơn 40 người, chiếc xe 50 chỗ, cho nên
những chiếc ghế trống được tận dụng triệt để để chất đồ. Bảo Trâm quan
sát xung quanh đã kín hết thì mĩm cười gật đầu. Cô bèn ra hiệu cho Bảo
Duy.
Bảo Duy lập tức đứng dậy bước đến ghế của họ ngồi nhìn Ngân Hằng nói:
- Ngân Hằng nè, bạn có thể nhường ghế này cho mình được không, mình muốn ngồi gần Bảo Trâm.
Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Bảo Duy, chớp mắt hỏi:
- Tại sao…
- Uhm…mình với Bảo Duy …. – Bảo Trâm đỏ mặt thẹn thùng trả lời ấp úng.
- Hả, hai người …hai người …bắt đầu từ bao giờ …- Xuân Phương ngồi ghế trên nghe vậy liền ngo1ch đầu quay xuống chất vấn.
Cả lớp cũng nghiêng đầu nhìn về hướng
mục tiêu chú ý kia. Bảo Duy gãi gãi đầu xác nhận mối quan hệ giữa cậu và Bảo Trâm. Cả lớp liền ồ lên trêu ghẹo, cô giáo cũng cười trêu theo.
- Vậy phải nhường chỗ cho hai người bọn họ thôi …haha
Vậy là Ngân hằng phải đứng lên nhường
chỗ cho hai người bọn họ, trong khi mọi người xúm lại khai thác hai nhân vật chính kia, Ngân Hằng và Lâm Phong chớp mắt nhìn nhau.
Đã lâu rồi hai người không nói chuyện
với nhau, giờ nhìn nhau cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng chỗ trống duy
nhất chính là chỗ trống mà Bảo Duy vừa bỏ, chính là ở bên cạnh Lâm
Phong. Cô đành phải ngồi xuống bên cạnh, không khí của hai người trở nên ngượng ngập vô cùng. Cô thì quay mặt nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm
Phong với Sơn hải nói chuyện với nhau. Cả lớp ai cũng có bạn nói chuyện
vui vẻ, chỉ có cô ngồi lặng lẽ một mình bên góc cửa sổ, Ngân Hằng đành
tựa người vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại . Không biết tự lúc nào cô chìm vào giấc ngủ.
Chiếc xe bỗng nhiên thắng lại khiến thân người Ngân Hằng hơi chao đảo như sắp đổ nhào về phía trước thì một bàn
tay cứng rắn và ấm áp ôm lấy cô giữ lại. Trong cơn mơ hồ Ngân Hằng cảm
thấy thân người mình hơi nghiêng về một bên, đầu mình tựa lên một vật
thể rắn chắc nhưng cũng êm ái.
Cảm giác này rất quen thuộc, nó làm cô
nhớ lại cái cảm giác ấm áp khi cô mệt mỏi ngủ quên sau một trận khóc dài trên đường đi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ. Cô cũng tựa vào vai một người rồi ngủ, mà người đó không hề khó chịu, cái cảm giác yên ổn khi được
dựa vào bờ vai đó cũng giống như lúc này.
Có nhiều lúc, cô muốn đi tìm cảm giác
yên ổn này, nhưng lại không biết người đó là ai, cũng không nhớ rõ gương mặt người đó, mãi đi tìm, nhưng hóa ra thứ mình tìm vẫn hiện diện ngay
bên cạnh, hóa ra người đó là Lâm Phong. Dù đã tỉnh nhưng Ngân Hằng vẫn
không muốn mở mắt, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này, hít thở mùi
hương bạc hà trên người cậu.
Cắm trại là truyền thống hàng năm của
trường họ, nhằm mục đích sinh hoạt vui chơi. Những cuộc thi được tổ chức xôn tụ, mọi người sau khi cắm trại dựng liều thì bắt đầu chuẩn bị cho
các cuộc thi.
Không khí ồn ào đến nóng bức, người nào
người nấy ra đầy mồ hôi, con trai ai cũng cởi hết áo ra cho mát mẻ khiến đám con gái có chút ngượng ngùng. Con gái vì sợ nắng đen da nên che kín mít đã đành,