
ân Hằng không thèm để ý đến Hạ Huyền
cô lo lắng quay lưng nhìn Minh Nhật và Ngân Quỳnh đang dồn sức lên bờ.
Mọi người cũng thay nhau đưa họ lên bờ.
Ngân Quỳnh được đặt nằm sãi dưới mặt
đất, Minh Nhật nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho Ngân Quỳnh, mỗi cái
ấn tay của Minh Nhật trên lồng ngực Ngân Quỳnh đều khiến cô ói nước đã
nước vào bụng ra. Minh Nhật thấy Ngân Quỳnh đã bắt đầu tỉnh lại thì dừng tay lại rồi đánh tay tát nhẹ vào má Ngân Quỳnh để cô tỉnh táo:
- Này, bạn thấy sao rồi?
Ngân Quỳnh chỉ ho sặc sụa chứ không trả lời Minh Nhật, cả người cô ướt đẫm, bị những cơn gió thổi tới khiến toàn thân lạnh run.
- Ngân Quỳnh, em sao rồi – Ngân Hằng
cũng lo lắng vô cùng, cô sà xuống ngay bên cạnh, vuốt những sợi tóc đang dính bết trên mặt Ngân Quỳnh, giọng khàn đặc, tay cô nắm lấy tay Ngân
Quỳnh xoa xoa muốn làm ấm cho em gái..
Ngân Quỳnh hé mắt nhìn Ngân hằng rồi
lạnh lung khép mắt lại, cô rút bàn tay mình ra khỏi tay Ngân Hằng. Ngân
hằng nhín thái độ ghét cực độ của Ngân Quỳnh thì đau lòng vô cùng, tròng mắt cô nhanh chóng kéo màn nước, song mũi cay cay, môi mím chặt để
khổng bật khóc.
Minh Nhật thấy vậy liền nói:
- Để mình đưa Ngân Quỳnh vào phòng cái đã, cô ấy cần thay đồ ướt ra nếu không sẽ bệnh mất.
Ngân Hằng gật đầu, định đứng lên giúp
Minh Nhật đã Ngân Quỳnh lên thì lần nữa Ngân Quỳnh hất tay cô ra khỏi
người cô ấy, rồi vòng tay lên cổ Minh Nhật để cô bế mình lên. Minh Nhật
đành bế bổng Ngân Hằng chạy đi, để lại Ngân hằng ở đó.
Mọi người cũng bắt đầu giải tán, tiếp tục tham gia trò chơi dở dang của họ.
- Ngân Quỳnh sẽ không sao đâu, yên tâm đi – Nhật Tân vỗ vai Ngân Hằng trấn an.
- Phải đó, tụi mình biết bạn không cố ý
đẩy Ngân Quỳnh xuống mà, đừng quan tâm tới miệng lưỡi thiên hạ – Bảo
Trâm cũng nhẹ nhàng bảo.
- Mình biết rồi, mọi người về trước đi , mình muốn ở lại đây một lát rồi về ngay – Ngân hằng khẽ khàng bảo.
Mọi người nghe vậy cũng không ép cô, lục tục kéo nhau về.
Còn một mình Ngân Hằng ở lại bên bờ
sông, cô cảm thấy cô đơn vô cùng, ánh trăng sau cơn khuấy động của mặt
hồ lại tiếp tục nghiêng mình dưới nước, nhấp nhô theo từng đợt nước gợn
sóng nhẹ.
Cảnh vật đêm khuya buồn bã và ãm đạm, nhưng nó lại là thứ che chở cho tâm hồn đơn côi và quạnh quẽ của cô lúc này.
Đằng sau lưng cô vang lên bước chân chậm rãi, sau đó áp sát bên cạnh cô rồi dừng lại.
Ngân Hằng nhìn sang hướng đó, cô hơi
ngạc nhiên khi thấy người đó là Lâm Phong, cậu đứng im lặng, mắt nhìn
mặt trăng dưới hồ, không nói tiếng nào. Ngân Hằng cũng quay đầu nhìn về
phía trước, lát sau cô mới lên tiếng hỏi:
- Có phải bạn cũng nghĩ mình đã đẩy Ngân Quỳnh xuống hồ không?
Lâm Phong quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô rồi chậm rãi lắc đầu, tuy trong đêm tối, nhưng ánh mắt cậu rất sang, cô tuy không thể thấy được bóng hình mình trong đôi mắt ấy, nhưng cô không hề thấy sự lừa dối. Lòng nhẹ nhỏm khi nhìn thấy đôi mắt kia, cô khẽ mĩm cười quay mặt tiếp tục nhìn về màn đêm phía trước.
Lâm Phong không nói một lời nào, chỉ
đứng im lặng như vậy. Nhưng chính vì cậu đứng như vậy mà Ngân hằng lại
cảm thấy mình không hề cô đơn, cô lần nữa quay đầu nhìn Lâm Phong nói:
- Cám ơn.
- Có muốn gnhe một câu chuyện vười không? – Lâm Phong ngồi bệch xuống đất hỏi.
- Muốn – Ngân Hằng đáp lời rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Lâm Phong bèn kể ngay:
- Năm người bạn gồm Điên, Não, Ngu Ngốc, Ai Đó và Không Người Nào sống trong cùng một phòng.
Một ngày nọ, vì mâu thuẫn nhỏ, Ai Đó
giết chết Không Người Nào. Do Não đang ở trong phòng tắm, nên Điên đã
gọi điện cho cảnh sát:
- Đồn cảnh sát có phải không?
- Đúng rồi, có chuyện gì vậy?
- Ai Đó đã giết Không Người Nào.
- Mày điên à?
- Vâng, tôi là Điên đây.
- Mày không có não chắc?
- Không, Não đang ở trong phòng tắm.
- Đúng là đồ ngu ngốc điên.
- Không, thưa ngài, thằng Ngốc đang đọc sách.
Lâm Phong kể tới đây Ngân hằng phá ra cười:
- Đúng là buồn cười thật. Nhưng xem ra truyện này không hợp với khung cảnh hiện giờ thì phải.
- Vậy mình kể một câu chuyện khác.
Ngân Hằng bén ngồi im lặng nghe.
- Kể rằng ngày xưa ở một ngôi làng vùng
ngoại ô có một đôi trai gái là Ami và Edible. Hai người này sống cạnh
nhà nhau từ nhỏ và họ chơi với nhau rất thân. Ngày tháng dần trôi, cô bé và cậu bé của ngày ấy nay đã trưởng thành. Edible giờ đây là một người
có gương mặt khôi ngô, tuấn tú, dáng người cao cao và là tầm ngắm của
biết bao cô gái trong làng. Nhưng anh không để ý tới ai cả vì trong lòng anh đã có hình bóng của người ấy, người con gái mà anh yêu chính là cô
bé hồi đó bây giờ cũng đâu còn bé nữa đâu. Với làn da trắng, đôi môi
mỏng, nho nhỏ, hồng hồng, xinh xinh cùng với mái tóc bồng bềnh màu gỗ
nâu, những đường cong xoăn ôm lấy bờ vai nhỏ bé và khuôn mặt khả ái của
Ami làm bao nhiêu ch