
ợc một người có ý nghĩa
đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho
bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi” Mình thích bạn, thật sự thích
bạn. Cho nên mình không ngại bày tò tình cảm của mình đối với bạn, bởi
vì dù bạn có từ chối đi chăng nữa, ít ra mình cũng không có sự hối tiếc. Bạn không dành cho mình, tình cảm của mình không bao giờ được đáp lại,
cho nên mình phải ra đi, không bắt ép bạn phải ở bên cạnh mình. Giống
như một cánh cửa vậy, mình dù bước đến đợi bao lâu, câu trả lời là một
cánh cửa đóng kín. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác
lại mở ra. Ðiều mình cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, và tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình. Cho nên mình thử tiếp
nhận Hạ Huyền.
Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại nghĩ
như thế, có chút đau lòng, sóng mũi cay xóe, đôi mắt đỏ hoe, chỉ chút
nữa thôi là những giọt nước mắt của cô rơi ra. Bây giờ thì cô đã hiểu:”
không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần nhưng chẳng phải
của nhau, mà coi nhau như người xa lạ..”
Im lặng…
…Không có nghĩa là từ bỏ.
Hờ hững…
..Không có nghĩa là hết quan tâm
Và đôi lúc xa nhau để biết ta cần nhau nhiều như thế !!!
Khi thấy Lâm Phong đi cùng Hạ Huyền, Ngân hằng mới biết, hóa ra tình cảm của mình đã dành cho Lâm Phong từ bào giờ.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..
Thì ra chính là như vậy.
Nước mắt đã không còn kiềm nén được, nó vùng quẫy thoát khỏi đôi mắt xinh đẹp của Ngân Hằng, lăn dài lăn dài.
Lâm Phong đưa tay ngăn lại giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, lòng cậu đau đớn xót xa, cuống quýt hỏi:
- Sao vậy.
Ngân Hằng đưa tay quệt nước mắt lắc đầu.
- Khuya rồi, trở về lều thôi – Lâm Phong định đứng dậy thì Ngân hằng đã nắm tay cậu lại nói:
- Đừng đi, mình muốn được ở bên bạn lúc này – Giọng cô thổn thức vô cùng.
Lâm Phong bị câu nói của cô là ngây dại, tư thế nghiêng người đứng lên bỗng khựng lại, cậu cười nhẹ một cái rồi
quyết tâm đứng lên:
- Mình nghĩ, người bạn cần lúc này không phải là mình.
Nói xong cậu bình thản bước đi, ánh mắt
bỗng tối sầm tuyệt vọng. Từng bước, từng bước chân đầy nhức nhói, lý trí và tình cảm dằn xé tâm can cậu. Trái tim cậu muốn ở lại bên cạnh cô,
muốn là người vỗ về cô, nhưng lý trí cậu hiểu rằng không nên ở lại, đây
là cách tốt nhất để quên đi nỗi đau này.
Bỗng sau lưng cậu xuất hiện một cảm giác ấm áp vô cùng, vầng trán và chop mũi cô trạm vào lưng áo cậu khi cô tùy người vào lưng cậu, vòng tay nhỏ nhắn vòng quanh eo cậu , giọng nói thổ thức cầu xin:
- Đừng đi, mình xin bạn. Người mình cần là bạn, cũng như người mình thích là bạn.
Lâm Phong gần như hóa đá sau câu nói của Ngân Hằng, tai cậu ù đi như vừa không nghe rõ lời cô nói, những lời này không phải là sự thật.
Cậu nắm tay của Ngân Hằng kéo hai tay cô ra rồi từ từ xoay người lại , đối mặt với Ngân Hằng, miệng cậu lắp bắp hỏi rõ lại:
- Bạn vừa nói gì?
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, đôi
mắt đỏ của cô long lanh càng thấy đẹp trong đêm tối, cô nhìn thẳng vào
mắt cậu nói rõ từng lời:
- Mình thích bạn.
- Bạn gạt mình, người bạn thích là Minh Nhật, mình đã thấy hai người ôm nhau rất thân mật – Lâm Phong cười đau khổ nói.
Nhưng cậu vừa dứt lời thì Ngân Hằng đã nhón chân đặt môi mình lên môi cậu.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, một cái
gì đó như bùng nổ, máu dường như lưu thong nhanh hơn, vô cùng gấp gáp,
khiến cho tim Lâm Phong đập mạnh không ngừng. Hai mắt cậu chớp lien tục
nhìn vào đôi mắt dịu dảng của Ngân hằng, như muốn chìm vào đó, không
muốn rời ra.
Gương mặt Ngân hằng đỏ bừng bừng, cô ngượng ngùng xấu hổ rồi khỏi môi Lâm Phong, khàn giọng nói nhỏ:
- Mình không gạt bạn.
Lâm Phong nhìn hai tay siết lại của Ngân hằng chờ đợi phản ứng của cậu mà bấu chặt lấy nhau đến sâu qua da thì
lòng cảm thấy đau, muốn đau thay cô.
- Thật sao?
Ngân Hằng gật gật đầu.
Lòng Lâm Phong như được một cơn gió mát
thổi qua, như mùa hoa đang nở rộ, vui sướng và hạnh phúc kéo đến. Cậu
kéo Ngân hằng lại sát mình, run run nói:
- Có thể nói lần nữa không?
Ngân Hằng gật đầu rồi nhìn thẳng mắt Lâm Phong nói, cách tốt nhất để người đó tin tưởng mình là nhìn thẳng họ.
- Mình thích bạn.
Nụ hôn của Lâm Phong bèn rơi xuống bờ môi cô, ngọt ngào và êm dịu.
Hai tay của Ngân hằng bám lấy vạt áo trước ngực cậu, giữ cho bản thân trụ vững. Hơi thở hai người nguyện vào nhau.
Đây là một nụ hôn đầu thật sự, một nụ
hôn trao và đáp của tình yêu. Cả hai người theo bản năng, hé mở vành môi bắt đầu quyến luyến nhau qua nụ hôn.
- Á …
Ngân hằng khẽ kêu lên một cái rồi rời
khỏi môi Lăng Phong. Cả hai nhìn nhau có chút xấu hổ. Nụ hôn đầu còn
chưa có kinh nghiệm nê