Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329580

Bình chọn: 7.5.00/10/958 lượt.

àng trai say đắm và mong ước có được trái tim nàng.
Nhưng Ami chỉ đồng ý lấy ai thoả mãn được yêu cầu đó là đem về cho nàng
một loài hoa lạ và nàng cảm thấy thích. Biết bao nhiêu chàng trai đã thử và đều lắc đầu bỏ cuộc. không ai có thể tìm ra loài hoa mà nàng thích
kể cả Edible người hiểu rõ tính cách của nàng nhất.Ami và Edible thường
hay cùng nhau vào rừng. Ami hái nấm còn Edible săn thú.

Kể tới đây, Lâm Phong dừng lại cởi chiếc áo khoát của mình ra khoát cho Ngân Hằng đang có chút lạnh, cô cũng
không khách sáo, cứ thế khoát chiếc áo lên người. Chiếc áo mang hơi ấm
của Lâm Phong, còn tỏa ra mùi hương bạc hà vô cùng dễ chịu khiến Ngân
hằng cảm thấy ấm áp vô cùng.

- Vào cái ngày hôm ấy, lúc hoàng hôn khi mà giỏ nấm của Ami đã đầy và Edible cũng đã săn được một chú nai rừng.
Hai người cùng nhau đi về, nhưng hôm nay họ ko về đường cũ như mọi khi
nữa mà họ đã rẽ sang đường khác. Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện
và ngắm cảnh rừng núi. Bỗng Ami nói lớn, gọi Edible và chỉ cho anh bụi
hoa dạ màu tim tím mọc trên vách núi cao. ” Chính là nó, loài hoa ấy,
Ami thích, rất thích.

Edible nhìn lên bụi hoa rồi nói với Ami:

- Ami đứng đây chờ tôi, tôi sẽ hái xuống cho Ami

- Không không được. Edible vách núi cao và nguy hiểm lắm

- Nhưng đó là loài hoa Ami thích, Edible sẽ lấy xuống cho Ami.

- Không, Ami khôngcho Edible đi.Lúc đó,
Edible nhìn Ami mỉm cười rồi dùng ngón tay trỏ cốc nhẹ vào trán Ami.”
Ami ngốc, đứng đây chờ anh, anh sẽ quay trở lại, sẽ mang nó xuống cho
Ami, sẽ mang hạnh phúc đến cho Ami mãi mãi”.

Nói xong anh từ từ leo lên vách núi ấy.
MẶc cho Ami ngăn cản. Vách núi cao dựng đứng thật nguy hiểm không cẩn
thận trượt chân thôi là mất mạng ngay.“Được rồi cuối cùng thì Edible
cũng làm được” Edible nắm được bụi hoa trong tay quay xuống nói với Ami
nhưng tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy chóng mặt quá.

Sao dưới mặt đất bây giờ lại có nhiều
Ami thế. Anh bình tĩnh lại, quay xuống nói với Ami:” Ami! Edible làm
được rồi, anh làm được rồi nhé!”Anh thả bụi hoa xuống cho Ami rồi sau đó tìm cách leo xuống. Lạ quá, đầu anh đau lắm, mắt không còn nhìn thấy gì nữa chóng hết cả mặt. Đau quá, anh không thể minh mẫn được nữa. Tay anh mỏi dần, chân mềm nhũn ra…

-Edible…..KHÔNG…..

Ami hét lên khi thấy Edible đang rơi xuống, thả người trong không trung.

Anh quay mặt về phía Ami nói: xin đừng
quên tôi rồi nở nụ cười mãn nguyện và anh đã đi xa xa mãi.Ami ngồi đó,
ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, không nói, không cười tay
cầm lấy bụi hao tim tím ấy. Cô ngồi đó cho đến khi người trong làng vào
tìm kiếm và đưa cô về. Một mình cô về được thôi còn Edible thì giờ đã
không về được nữa rồi. Ami không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngày chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím ấy, bụi hoa
khiến cho Edible không về được nữa. Cứ như thế trong suốt một thời gian, cho đến một ngày cô đã chìm vào giấc ngủ dài, dài đến nỗi không bao giờ tỉnh lại và trong giấc ngủ đó chắc chắn 1 điều rằng cô và Edible đã gặp được nhau và họ là của nhau mãi mãi. Sau khi ami chết đi loài hoa tim
tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương
xót cho đôi tình nhân trẻ. Ban đầu họ đặt tên cho nó là For get me not,
sau nhìêu năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên
khác nhau như Muget De Mai, Thạch thảo …và những đôi tình nhân trẻ
thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ
luôn ở bên nhau cho dù là chết.

- Chuyện thật cảm động – Ngân Hằng rưng rưng đôi mắt tiếc cho hai người trong câu chuyện đó.

- Loài hoa bạn thích nhất là loài hoa nào? – Lâm Phong chợt lên tiếng hỏi.

Ngân Hằng thấy lòng ngực ngẹn lại, tim
đập lien hồi, mặt đỏ bừng trong đêm tối. Gió thổi bên ngoài lạnh thế mà
người cô lại thấy ấm một cách kì lạ, là vì chiếc áo khoát của Lâm Phong, hay là vì câu hỏi của cậu cũng như câu hỏi của chàng trai kia. Là lời
bày tỏ tình cảm của cậu hay sao?

Ngân Hằng quay đầu nhìn Lâm Phong, bắt gặp ánh mắt sang lấp lánh của cậu trong đêm tối mờ kia, xúc động hỏi.

- Mình có xứng đáng để được yêu không?

- Thật sự mình thích bạn mà không biết
tại sao, bằng cách nào và thậm chí từ đâu… Có nhiều người dành cả đời
mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen qua
vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau. Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm
kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác. Những lời giải thích đôi khi lại trở nên thừa thãi vì đơn giản
yêu là yêu thế thôi – Lâm Phong trầm giọng nói.

- Vậy tại sao bạn lại tránh mình? – Ngân Hằng đột nhiên hỏi.

- Người ta thường nói : “Bạn có thể mất
một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người,
một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người”.
Nhưng người ta cũng thường nói : “Khi bạn gặp đư


Pair of Vintage Old School Fru