Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322441

Bình chọn: 7.5.00/10/244 lượt.

đồng nghiệp hẹn cô đi mua sắm, cô rất ít khi đi mua quần áo, ngày
trước không hứng thú, giờ lại càng không, bởi vì Tịch Hy Thần luôn sắm
sửa cho cô đầy đủ, đồ lót, đồ ngủ, giày đông, dép hè, không thiếu thứ
gì.

Hôm nay, cô phải đi tiếp khách hai tiếng đồng hồ, luật sư Hứa có
vẻ ái ngại, cuối cùng mời cô vào nhà hàng ăn cơm. Kết quả là vừa bước
vào nhà hàng liền gặp người quen. Anh đang ăn cơm cùng một người con
gái, nếu cô nhớ không nhầm thì cô ấy là Lâm Mần.

Hứa Thần chọn một
chồ rồi ngồi xuống, cách bàn của Tịch Hy Thần khoảng ba, bốn mét, xa thì chẳng xa, còn rất gần là đ� khác, nhưng cũng may là đối phương ngồi
quay lưng về phía cô nên An Kiệt thản nhiên ngồi xuống.

Vì nhà hàng
không đông khách lắm nên hai người đó càng thêm nổi bật, khí chất của
anh vốn rất cao quý, còn cô Lâm kia thì cười nói dịu dàng, duyên dáng,
phong thái, cử chỉ của họ đều rất cuốn hút, An Kiệt nheo nheo mắt.

Hứa Thần gọi món xong, kéo kéo tay áo An Kiệt, thì thầm vẻ bí mật: “Nhìn
thấy không? Lâm Mần, người mẫu quảng cáo son môi cho hãng Estée Lauder
đấy.”

An Kiệt cười gượng: “Tôi nghĩ là luật sư thì không quan tâm đến điều đó chứ.”

“Con gái thì dù ít hay nhiều cũng quan tâm đến tin đồn chứ.” Hứa Thần
nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Người cùng ăn với cô ấy là ai thế
nhỉ? Thật là táo bạo, không sợ bị người ta chụp hình à?”

An Kiệt nhấp một ngụm nước, chỉ nói: “Người ta không lo lắng thì thôi, cô quan tâm làm gì?”

“Không thể nói như thế được, nói không chừng chính vì thế mà chúng ta được nhận nhiều case một lúc đấy.”

An Kiệt không kìm được lắc đầu: “Những vụ scandal tình ái kiểu này nhận ít thì tốt hơn.”

“Haizz, quan điểm của cô và luật sư Kim đúng là trùng hợp quá.”

Đồ ăn được mang lên, An Kiệt bóc gói khăn ướt ra lau tay: “Con trai của luật sư Kim thật đáng yêu.”

Hứa Thần đồng tình với quan điểm của An Kiệt: “Nghe nói cô đã kết hôn rồi, sao vẫn chưa sinh em bé?”

An Kiệt cười cười: “Chồng tôi chưa muốn có con.”

Hứa Thần thở dài một tiếng rồi xua xua tay: “Đàn ông như nhau cả.”

Suốt bữa cơm, An Kiệt luôn ngẩn ngơ, hai lần vô thức nhìn về phía Tịch Hy
Thần, vốn không định để ý tới chuyện này, nhưng không hiểu tại sao hôm
nay lại trở nên so đo như vậy, cô chỉ ngồi cách anh chưa đầy năm mét,
vậy mà anh không phát hiện ra cô, chợt nghĩ có những lúc người bên cạnh
anh không phải là cô, trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác khác thường.

Ăn cơm xong, Hứa Thần có ý muốn đưa An Kiệt về nhưng cô từ chối, không
muốn làm phiền người khác mất công đưa mình về. Đang định gọi taxi thì
đột nhiên trước mặt mờ đi.

“Sao thế?” Hứa Thần nhanh tay đỡ lấy cô.

An Kiệt lắc lắc đầu, cô đã nhìn rõ hơn: “Không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút thôi.”

“Sao tự nhiên lại chóng mặt? Hay tôi đưa cô về nhé!”

An Kiệt đang định nói gì đó thì bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Đã hai năm
rồi không còn bị cái kiểu chóng mặt vô duyên vô cớ như thế này, hôm nay
lại ngã nhào xuống ngay cả khi đã cố vịn vào cánh cửa kính nhà hàng… An
Kiệt gắng sức vịn vào vật gì đó, cô không muốn mình không chịu nổi mà
quỵ xuống, nhưng cô nhận thấy mình không còn chút sức lực nào.

Bên
ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, thời tiết ở Pháp không đẹp như ở Anh, hôm
nay còn lất phất mưa, không khí ẩm ướt bao trùm cả thành phố tạo cảm
giác âm u, mờ mịt, từng cơn gió lạnh thổi vào làm chiếc rèm cửa sổ trắng muốt tung bay.

An Kiệt bị cơn gió lạnh làm cho tỉnh giấc. Cô bò ra
khỏi giường, đóng cửa sổ, từ hôm kia đến giờ cô bị sốt nhẹ, bàn tay phải cũng không biết tại sao lại đau đến thế, uống bao nhiêu thuốc cũng
không đỡ. Cô đưa tay cầm lấy viên đá cuội trên khung cửa sổ bị mưa táp
vào lạnh ngắt, lúc đóng cửa còn nhìn thấy lũ chim nhỏ vẫn đậu trên dây
điện.

“Mưa thế này sao còn không về tổ?” An Kiệt lại bị cách nghĩ ngây thơ, ấu trĩ của mình đánh gục, thật không biết tại sao.

Hôm qua, bạn đến thăm, lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô mơ mơ màng màng
không biết đã nói những gì, người bên cạnh chợt rơi lệ, xe đỗ bên đường, nói: “An, dù có chết, mình cũng ở bên cạnh cậu, cậu không chỉ có một
mình, mãi mãi không chỉ có một mình.”

An Kiệt nhẹ nhàng cúi đầu. Cô
không đau khổ, thật đấy, cũng không khóc, không ồn ào. Cô sống bình dị,
dè dặt, đói thì ăn, ốm thì đi khám bệnh… Cô luôn ngoan ngoãn như thế,
không gây chuyện bao giờ, cô luôn muốn xoa bóp vùng gáy đau nhức cho mẹ
hay chạy lên tầng lấy giúp bà chiếc áo khoác bà quên khi ra đường; cô
luôn nỗ lực thể hiện mình, hy vọng được người cha khen ngợi dù chỉ là
một chút… Tại sao họ lại có thể nói không cần là không cần dễ dàng với
một đứa trẻ biết nghe lời đến thế?…

Bệnh viện yêu cầu cô nhập viện ba ngày. Khám xong, An Kiệt cúi đầu từ chối, cô không có nhiều tiền.

Chạng vạng, Christine đưa cô về trường, sau khi bị buộc thôi học, cô ấy vẫn
làm việc ca tối tại một siêu thị ở ngoại thành nên không nán lại lâu,
chào cô rồi lái xe đi luôn.<


The Soda Pop