
ự tạo gánh nặng cho mình chứ ? Quá mệt mỏi cho cuộc đời của 1 người làm mẹ như tôi ! ‘
Ờ, nhỏ còn nhớ rất rõ thái độ của mẹ mình lúc đó, bà ấy vô tình hét lên
câu nói đó nhưng rồi chợt im bặt khi nhận ra mình vừa nói ra 1 câu không hay trước mặt 1 đứa trẻ, đứa trẻ ấy là con mình :) , thật ra là khi đó
nhỏ ko hiểu câu nói ấy là gì, mãi đến chừng mấy năm sau đó nhỏ mới nhận
ra, câu nói đó vô tình đi sâu vào trong trí nhớ của nhỏ, đơn giản chỉ vì khi mẹ nhỏ hét lên câu đó, nhỏ thấy mắt mẹ mình ngấn lệ ! Lúc ấy nhỏ cứ nghĩ là bản thân mình ko ngoan đã làm mẹ buồn ... Nhưng sau này khi
nghĩ lại vẫn ko thể ngăn mình ko cười khổ 1 cái, đắng ngắt ... hóa ra mẹ đã có lúc xem mình là gánh nặng ... :) ... Ngoài Mẫu Đơn và mẹ ra thì
nhỏ có ai chứ ? Ko ai cả ... =) ... Nhỏ còn nhận ra 1 điều ... hình như
những người ko có cuộc sống đẹp đẽ và bình yên thì ko đáng có được hạnh
phúc từ người mà mình yêu ... Dạo gần đây nhỏ cảm nhận được sự quan tâm
của Ken, nhưng thì sao chứ ? Chỉ là thương hại thôi mà ... Ken làm như
thế có chăng là để chọc tức Khánh Hạ mà ^^~ ... Từ ban đầu nhỏ chẳng là
gì cả ...
“ Em không dám nói là đã mất Anh.
* Vì hình như ...
* Em chưa bao giờ có được Anh để mà mất : )
Đúg k ?: )* “
- Fu.ck my
life ! – nhỏ tự nguyền rủa cuộc sống của mình – Có phải tôi chết đi sẽ
hay hơn ko ? Tại sao các người cứ phải nói những lời nói đó với tôi hả?
Tại sao chứ ?
Tự nguyền rủa mình, rồi chợt bật khóc tức tưởi như 1 đứa con nít ...
- Khố.n nạn lắm ! Các người khố.n nạn lắm ...
Tự đau, 1 mình mình biết, từ nhỏ đã như thế rồi ...
Ken chứng kiến những điều đó ... ko tự chủ mà siết chặt tay mình lại ... Tên đó nhẹ nhàng tiến lại gần nhỏ ôm thật chặt, hơi sững sờ, nhỏ ngước
lên, thấy Ken thì vội vã lau nước mắt ...
- Làm gì thế ? Anh bị bệnh à? Sao tự dưng lại ôm tôi chứ? – nhỏ dùng sức đẩy Ken ra nhưng không được.
“ €
Cuộc sống này đã có qá nhiều nỗi đau nhưng tại sao em vẫn cứ luôn cười : ).€
€ “
- Tại sao vậy hm?- Ken buông ra nhưng vẫn giữ tay ở 2 bên vai nhỏ, nhìn thẳng mắt nhỏ mà hỏi.
- Tại sao gì cơ ?
Ken bất chợt thả 2 tay khỏi vai nhỏ, chợt cười vì thái độ của nhỏ, 1 nụ
cười chua xót ... vì sao thế chứ ? Em luôn che giấu cảm xúc thật bản
thân, kể cả khi đau như thế em vẫn tỏ vẻ ko sao à ? Tôi thấy em khóc đó, tôi nghe em tự nguyền rủa bản thân và cuộc sống của mình, tôi thấy em
như sắp chết đi vì cơn đau đó, vậy mà ... Kể cả khi tôi làm em tổn
thương em vẫn cười ...
- Thôi nhé, tôi về lớp đây ! Anh ko lo học mà cúp tiết xuống đây à ?
- Ko ! Tôi về lớp đây !
Nói rồi Ken quay lưng đi, Pj dõi theo bóng Ken dần khuất sau mấy tán cây ... xa dần rồi mất hút ...
- Mãi mãi ... anh ko bao giờ thuộc về em ...
Nhỏ cười buồn rồi cũng đi về lớp ... chợt nghĩ về cô ban nãy sao mà hiền thế ko biết, cứ tưởng bị cô oang oang bài ca con cá như mọi khi rồi chứ ... đúng thiệt là cuộc đời có khi ko ngờ tới mà ... Tại sao Ken lại có
mặt lúc đó nhỉ ? Hy vọng là Ken ko nghe những gì nhỏ nói trước đó ...
Hành động đó là sao chứ ? Sao lại ôm nhỏ ? Ken và Khánh Hạ xảy ra chuyện gì à ? Chắc Ken nghĩ nhỏ là Khánh Hạ ...
.
Tan học, Mon ngồi từ từ dọn đồ dùng vào cặp, mọi ngày hình như con bé
luôn là người ra cuối cùng, nhưng hôm nay hình như ko phải vậy ... Kii
vẫn còn ở lớp ý ... Hình như cậu bạn gặp phải chuyện gì thì phải, trông
ko như bình thường ... nét năng động bị lưu mờ rồi ...
- Lớp trưởng ! – Mon vỗ vai cậu bạn đang ngồi gục trên bàn.
Kii ngước lên thấy Mon, miệng vẽ lên nụ cười méo xẹo.
- Về rồi kìa ! Cười xấu quá ! Bị gì hm ? Đi trà sữa hông ? –
Mon cười, cậu bạn luôn giúp Mon mà, vậy thì đây là lúc Mon phải bên cạnh cậu bạn này chứ ! ^^
Nhìn thấy nét chân thành của cô bạn, Kii phì cười, đang ko vui, đi với
cô bạn này cũng tốt ! Có khi nào tim Kii sẽ có lúc lệch nhịp chuyển sang yêu người con gái này ko nhỉ ?
Đi đến góc hành lang Mon đột ngột dừng lại ... nét mặt tối sầm ... Là
Lin và Nan đó ... họ hôn nhau ... Kii đang đứng phía sau cũng chợt nhăn
mặt, nét mặt còn tệ hơn cả ban nãy ... cậu bạn dùng cánh tay che mắt Mon lại từ phía sau, Mon tự động xoay người lại, áp mặt vào lồng ngực Kii,
chẳng mấy chốc ngực áo cậu bạn ướt đẫm ... hôm nay là ngày gì mà nước
mắt ai cũng rơi nhiều thế này ?
Khi họ ngừng hôn họ mới nhận ra có sự hiện diện của người khác quanh đây ... trên mặt 2 người họ thoáng nét bối rối ...
- 2 người quá đáng thật ! – Kii lạnh lùng liếc mắt qua 2 người họ.
Mon lúc này đã đứng đối mặt nhìn 2 người họ, mắt vẫn còn hơi ướt nhưng miệng nhỏ đang hiện diện nụ cười.
- A, 2 người chưa về hm ? Tụi này về trước nhé ! ^^ Tạm biệt ! Kii, đi nào !
Tự biên, rồi tự diễn như thế ! Chẳng để ai nói gì Mon đã nắm tay Kii lôi đi ! Lúc lướt qua 2 người đó, Mon còn va phải vai của Nan, nhưng cô
nhóc vẫn cứ đi