
Nghe kể, nhịp thở Ken nặng nề hơn, có vẻ tên đó đang kiềm chế dữ lắm ... tự nhiên bản thân cảm thấy bên trái có gì đó hơi nhói ... Jun chỉ làm
đòn dằn mặt thôi, Ken biết tại sao Jun ko dứt điểm, mà nói trắng ra theo tình hình, nếu bọn đó chẳng chạm vào Zu của hắn thì hắn cũng chẳng có
hứng thú mà chạm vào cái mớ đó, búng tay cho đứa nào miệng lưỡi nhất
trong nhóm ra rồi làm “ bài cảnh cáo” thì cũng xong ! Phần còn lại hắn
ko triệt luôn là chắc vì ... hắn muốn để lại tùy Ken quyết định !
Ken bỏ hai chân xuống bàn, rời khỏi ghế ngồi, ra ngoài tìm chỗ nghe điện thoại !
- Tao có chuyện giao cho tụi bây đây ! Tụi bây hãy .......
Tắt điện thoại, Ken nhếch môi, 1 khuôn mặt đáng sợ ...
Pj cứ im lặng thế suốt cả buổi,
điều đó làm cho mọi người phải lo, thường ngày dù có gì nhỏ cũng cười
... ừ thì dù cái cách nhỏ gượng cười trước mọi chuyện khiến mọi người
đau xót, nhưng nhỏ im lặng kiểu này lại khiến mọi người lo sợ, lặng và
trầm ... cơ hồ như ko hề tồn tại ... công nhận rằng nhỏ ko mở lời nói gì cả ... như 1 món đồ vật ... ko cảm xúc, mắt ráo hoảnh, chẳng ai biết
nhỏ đang nghĩ gì lúc này ... nhỏ cũng chẳng khóc như ban nãy nữa ... tự nhiên thấy sợ lắm ...
Nỗi đau quá lớn khiến con người chỉ biết cười để thể hiện nó
Nhưng khi nó vượt quá sự chịu đựng, thì con người như 1 vật thể vô hình. :)
Khi vào tiết thì mọi chuyện dù ko xong cũng phải giải quyết cho ổn chứ, Mon và mọi người cũng phải về lớp của mình mà !
Zu có lại bắt chuyện thì nhỏ cũng gật đầu rồi lắc ! Là bạn thân bao nhiêu ấy năm, đủ để Zu hiểu nhỏ cần sự im lặng !
Đang bực mà gặp phải cái gì đâu ko chứ ! Lại là tiết Toán, sao giáo viên ko họp hết tiết này luôn đi nhỉ ? Ai mà chẳng biết bà cô này có thù hằn với Zu và Pj nhất trong cái lớp được xem là cá biệt này ( dù là lớp
giỏi đấy ) , cô giảng mặc cô, Pj cứ thế mà nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ ...
- Khánh Du !!!
Vừa nghe tên Khánh Du, những đứa trong nhóm bất giác lạnh người ... bây
giờ chẳng biết nhỏ thế nào ... lỡ nhỏ đang không bình thường mà bà cô
còn chọc nhỏ điên lên ... sẽ thế nào đây ? Nhỏ nghe gọi tên mình thì
ngước mắt lên nhìn cô, hỏi ngược:
- Cô gọi em ?
- Ko gọi chị thì gọi ai ! Đứng lên !
Nhỏ vẫn đứng.
- Em có nghe tui giảng gì ko hả ?
- Không !
- Sao chị với cái cô đó ( ý chỉ Zu ) giống nhau thế hả? Nghĩ
mình giỏi rồi thì xem tụi tui là rác à ? Ba mẹ anh chị bỏ tiền cho anh
chị đi học để rồi vậy đó hả ? Thái độ của mấy chị khi vào trường thế nào ? Ko xem ai ra gì cả ! Có phải loại vô học ko cha ko mẹ đâu !
- Tại sao liên quan đến học vấn là phải mang ba mẹ vào hả cô ? – Pj ngang nhiên hỏi.
- Là cha mẹ cho em ngày hôm nay đấy ! – cô hơi bất ngờ trước thái độ của Pj.
- Vậy lỡ như họ vì bất đắt dĩ mới sinh mình ra thì thế nào ? – Pj hỏi, giọng trong veo.
Lần này thì cô im thực sự, có vẻ như cô đang suy nghĩ gì đó, hoặc có lẽ
chính cô đang tự hỏi học sinh mình như thế, có bao giờ mình tìm hiểu
hoàn cảnh và nguyên nhân vì sao học sinh mình lại như thế ko ! Cái gì
cũng phải có nguyên nhân của nó, có thể vì thái độ của cô chưa tốt, điều đó khiến những đứa trẻ thiếu thốn tình thương này và cô có thêm khoảng
cách, đúng ko nhỉ ? Cô cũng đồng tình là cô chưa bao giờ biểu lộ tình
thương với lớp này cả !
Pj cứ đứng đó nhìn cô để tìm câu trả lời, thấy cô im lặng nhỏ lại thôi, cứ đứng yên đó rồi lại bâng quơ nhìn qua cửa sổ ...
- Em ko khỏe, cho phép em xuống y tế !
Nhỏ ko đi vội, còn chờ cô có cho hay ko mới rời khỏi. Thái độ này của
nhỏ khiến mọi người trong lớp, ko ngoại trừ cô, chợt sững sờ ... có phải là cô học trò cá biệt ko vậy ? Cả bọn cũng đang thót tim vì sợ rằng
thái độ vô tình nào đó của cô sẽ khiến giọt nước cúôi cùng của Pj sẽ
tràn ly mất ... Pj là con gái Thiên Bình ... chẳng ai biết được ngoài vẻ mặt tươi cười thì 1 khi Thiên Bình tức giận sẽ như thế nào đâu ...
Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai ...
- Ừ, em cứ đi !
Thái độ của cô cũng khiến bọn trong lớp phải ngạc nhiên ! Sao hôm nay cô hiền vậy nè ! Phải chi lúc nào cũng thế thì bọn trong lớp đâu có ác cảm với cô ... Thế đó, cô lại tiếp tục giảng bài ... hình như tiết này cô
hiền hơn ... dễ dãi hơn ... mấy tiết kia ... cô vừa bị tai nạn xe hay
đụng trúng đầu vào đâu hả ? ...
Pj đi ra vườn hoa viên ... Trong lớp học, Ken bất chợt nhìn ra ngoài thì thấy Pj ở phía hành lang bên kia, lối duy nhất dẫn ra hoa viên của
trường ... Ken cũng nhẹ nhàng xin phép ra khỏi lớp với lý do đi vệ sinh
... đương nhiên là chẳng ai biết gì, kể cả Khánh Hạ ...
Pj ngồi bệt xuống dưới 1 gốc cây to trong trường ... trong đầu đột nhiên phát sinh nhiều suy nghĩ... Tại sao người ta cứ tạo cho mình gánh nặng
nhỉ ? Nhỏ còn nhớ đến lần mình bị phạt nhốt vào nơi tối tăm, mẹ nhỏ có
vô tình phát ra 1 câu mà đến bây giờ nhỏ không bao giờ quên được .. là
gì nhỉ ? Hình như là ...
‘ Sao tôi lại phải t