
xem phim ma ko, có biết là đang ở đoạn cao trào ko ? Tính dọa chết người khác à ? Ko gian đã thế này rồi cô còn mặc cả bộ tráng như thế, nhìn như oan hồn vất vưỡng ấy ! – Ken vừa tức mà cũng vừa quê ... vì phản ứng mất mặt
vừa rồi, tên đó tuôn 1 tràng như thể đang cứu vớt cái sĩ diện của mình.
Pj cười thầm, rõ ràng là quê độ nên mới cư xử như thế, người như thế hóa ra cũng biết sợ sao. Nhỏ tỏ vẻ ko quan tâm đến những lời Ken nói về
mình mà nhẹ nhàng ngồi xuống ở phiá đối diện.
- Ở lâu lắm rồi mới biết anh cũng biết sợ đấy ! Nói đi, định nói gì với tôi ? – Pj hất hàm hỏi.
Lời nhắc nhở của Pj khiến Ken nhớ lại vì sao mình lại ngồi ở đây, một
cách nhanh chóng, ko vòng vo, Ken vào thẳng chủ đề, điều mà làm Ken suy
nghĩ bấy lâu nay.
- Có phải cô là con bé mặc chiếc váy xanh đã lên hát trong buổi party năm xưa ko ? Chắc cô biết buổi party mà tôi đề cập ?
Pj tròn mắt nhìn Ken nhưng ko trả lời, ko phải là nhỏ ko nhớ, nhớ rất rõ là đằng khác vì lần đầu tiên nhỏ gặp Ken là tại buổi tiệc đó, chỉ là
nhỏ đang thắc mắc tại sao Ken lại hỏi về chuyện đã xảy ra từ rất lâu năm rồi ?
- Đừng nói với tôi là cô đã quên ? – Ken nhíu mày, trông có vẻ nóng ruột.
- Ko có quên. Ừ, tôi ! Có sao ? – Pj cười nhạt.
Ken ngây người ra giây lát, trong lòng có nỗi niềm gì đó khó diễn tả
được thành lời, tên đó ngỡ ngàng, hóa ra đúng là như thế thật, Ken đã bị nhầm trầm trọng rồi, chỉ và giây mà tên đó đã vò rối mái tóc mình trông như ổ quạ. Biết bao suy nghĩ và băn khoăn ùa về trong tâm trí. Ken tự
trách bản thân sao lại bất cẩn và vô ý như thế, đáng lý phải biết là có
đến tận 2 người ăn mặc giống nhau chứ !!!
Giọng ca đó có sức hút rất lớn đối với Ken, vì sau đó, cậu nhóc nhỏ năm
đó đã chen chúc trong làn người và lên cả tầng trên để nhìn bao quát
xuống dưới, hóa ra người con gái Ken tìm được ko phải là người mà tên đó cần !
Ken cũng có chút nghi ngờ vì sau này, mỗi lần Khánh Hạ hát, tông giọng
ko còn vẻ trong trẻo như những gì Ken đã nghe, lúc Ken hỏi, cô gái đó
chỉ cười xòa rồi bảo rằng cơ thể đã lớn thì đương nhiên cả giọng nói
cũng sẽ bị thay đổi ít nhiều, cũng như giọng cô ta khi phát triển lại
trầm đi chút đỉnh nên chẳng thể còn nét trong như ngày đó, huống hồ Ken
chỉ nghe được có mỗi đoạn cuối thì làm sao có sự phân biệt rõ ràng được, Ken nghe thế thì nhận ra những điều Khánh Hạ nói ko phải là quá vô lý.
Vậy tại sao Khánh Hạ lại lừa dối Ken như vậy ? Tại sao lại thừa nhận khi Ken có ý hỏi ? Là vì trước đó đã có tình cảm với Ken nên như thế ?
- Tôi đã nghĩ cô là Khánh Hạ ... – Ken thở dài.
- Nói với tôi điều đó làm gì ? Làm rõ rồi có giúp anh được gì
ko ? – Pj nở nụ cười vô hồn – Thế chẳng phải anh làm quen chỉ vì giọng
hát sao ? Nếu lỡ như có tai nạn xảy ra, cả giọng hát cũng ko còn thì có
phải ko còn gì để anh lưu tâm nữa ? Anh có bao giờ tự hỏi bản thân rằng
anh bắt đầu mối quan hệ đó là bởi vì giọng hát kia hay thực sự là vì
chính người con gái đó ?
Nhìn Ken ko nói gì mà chỉ cuối đầu ở phía đối diện, Pj nói tiếp.
- Nếu như nó chỉ bắt nguồn từ 1 giọng hát thì theo anh mối quan hệ đó có vững bền ? Chẳng phải sẽ ảo lắm sao ? Thực tại đã chứng mình
đó thôi, anh thậm chí còn quen nhầm người và ko hề biết điều đó cho đến
tận bây giờ ! – Pj nói với vẻ lạnh tanh.
Ken chẳng thể nói gì nữa vào lúc này vì những thứ Pj nói ko hẳn là sai,
thứ khiến Ken ấn tượng là giọng hát ... Ken vo chặt tay thành nắm đấm để kiểm lại bao cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Pj giờ sự việc
cũng đã rõ, nhưng biết rõ thì làm được gì, đã rất nhiều năm trôi qua,
cũng đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa ba người, biết điều đó giúp
Ken gỡ được vướng mắc mà bản thân luôn suy nghĩ lâu nay nhưng điều đó
lại mang Ken đến bờ vực của nghĩ suy và bức bối.
- Khuyết điểm của anh là quá thiếu quyết đoán !
Ken thở dài nhưng vẫn ko ngẩng đầu lên.
- Chúng ta cũng chẳng còn là gì với nhau ! Đôi khi có những thứ biết cũng tốt nhưng ko biết thì sẽ hay hơn, vì khi biết được cũng chẳng khiến anh dễ chịu hơn chút nào ! Ko phải cứ thắc mắc là lại tìm cho
bằng được lời giải ! Cái gì đã thuộc về quá khứ thì hãy cứ để nó ngủ
yên, đừng bới móc nó lên nữa ! Chẳng dễ chịu đâu !
Ken ngước lên nhìn nhỏ, có lẽ chưa bao giờ Ken thấy Pj lại chững chạc
như thế, lời nói nghe rất rõ, ko khí căng thẳng đến khó thở.
Pj quả thật cũng ngạc nhiên vì nếu như thế thì những điều Ken nói đồng
nghiã với việc từ ban đầu người Ken hướng đến đã là nhỏ, à ko, phải là
tiếng hát của nhỏ chứ ... chẳng có gì đáng tự hào cả ! Nhưng vì sao tim
lại cứ đập liên hồi như thế trong lồng ngực ? Ngốc nghếch hơn là có chút vui ... có chút đợi chờ ~
Tiếng điện thoại phát ra từ di động Ken reo lên đúng lúc, phá vỡ đi bầu ko khí kì lạ này.
- Alô ? À, ừm, tao đi theo hỗ trợ mày với Zu !
- .......
- Chuyện đó tao nghĩ là mấy ngày còn lại mày sẽ bận rộn lắm,
tránh cho mọi việc lộn tùng phèo cả lên, mày nên viết vào