
Con đến rồi à. Ngồi xuống đi.
- Dạ.
- Con không sao chứ?
- Bị thương một chút ạ, nhưng ba yên tâm, con không sao đâu.
- Vậy thì được. Nhưng lần sau cẩn thận hơn một chút, còn chuyện con và…
- Ba… đừng nhắc chuyện đó được không.
- Thôi được rồi, tùy con… nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ nhé.
- Dạ… con hiểu. Thế còn lũ người kia ba tính sao?
- Ta sẽ đưa chúng đến cho cục cảnh sát. Dẫu sao thì chúng ta cũng chỉ là
người hỗ trợ họ thôi, còn chuyện xử lí thì tốt nhất ta không nên nhúng
tay vào.
- Con hiểu. Vậy thôi ba nghỉ ngơi đi. Con xin phép, hôm khác sẽ đến chơi với ba.
- ừ… nhớ chăm sóc vết thương cẩn thận.
- Dạ… chào ba.
Ông Trần dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của đứa con gái mà ông yêu thương nhất, thật ra thì chỉ là con nuôi nhưng tình cảm
mà ông giành cho cô bé không hề kém tình cha con ruột thịt. Suốt nửa
cuộc đời ông đã giành hết tâm huyết để trung thành phụng sự cho gia đình họ Hoàng, ông Hoàng Mạnh Tường là người có ơn quá lớn với ông bởi thế
ông nguyện cả đời không lấy vợ để được cận kề đi theo bảo vệ ân nhân.
Chỉ có điều, trời thường thích trêu người, người tốt tại sao lại hay gặp tai ương, hay bị hã.m hại. Vợ chồng ông Hoàng đã bị ám sát, chỉ còn lại cô con gái mới tròn 2 tuổi của họ, làm sao ông có thể nhẫn tâm nhìn đứa bé chết, nhưng ông cũng không thể mang nó đi theo mình, sẽ rất nguy
hiểm. Và rồi ông chọn cách nhờ anh họ của ông Tường (cũng là chủ tịch
tập đoàn HT bây giờ, ba Bin) nuôi nấng đứa bé. Còn ông, ông nhất định
phải tìm lại đứa con trai thất lạc trước đây của ông Tường để nuôi dạy
nó thành tài. Và ngày hôm nay, 2 anh em chúng đã gặp nhau, chúng đều
trưởng thành và tài giỏi, ông lại có được hai đứa con cực kì hiếu thảo,
còn gì hạnh phúc hơn thế nữa.
Chiếc mô tô phân phối lớn lại lao vụt đi trên đường và con người đang điều khiển chiếc xe ấy thì muôn vàn cảm xúc.
**********
Tại phòng khách nhà nó, Kan đang nằm lăn ngược lăn xuôi trên chiếc ghế
sofa, thậm chí nhiều lần lăn cả xuống đất rồi cậu lại bò lên lăn tiếp.
Nhìn mảnh vỡ chiếc cốc thủy tinh mà vừa nãy không hiểu sao cậu vô tình
làm vỡ mà lòng cậu lại càng hoang mang lo lắng.
1 tiếng…. 2
tiếng… 3 tiếng… bây giờ đã hơn 7 giờ tối rồi mà tại sao nó vẫn chưa về,
có chuyện gì mà nó phải đi từ sáng đến tối như vậy.
“Kan đại…”
- Alo Bi hả? Cậu đang ở đâu vậy?
[...'>
- Ơ… ba ạ… con xin lỗi… tại con tưởng…
[...'>
- Dạ không… thế ba gọi con con có việc không ạ?
[...'>
- Sao??? Ba bị ám sát, vậy ba có làm sao không? ( Kan vội vàng vục dậy, khuôn mặt tỏ rõ sự lo lắng)
[...'>
- Vậy ạ… thế ba biết người đó là ai không, mà tại sao lại cứu ba? (Kan
khẽ thở phào nhẹ nhõm khi biết ba cậu đã được cứu nhưng cậu cũng lại rất tò mò về ân nhân của ba mình)
[...'>
Cạnh… đúng lúc ấy, cách cửa bật mở, Kan vội nhìn lên, mắt cậu sáng rực.
- Thôi ba ơi… con có việc… lát con sẽ gọi lại cho ba sau. Chào ba.
Cậu tắt máy rồi vội vàng chạy lại chỗ nó. Hình như trông nét mặt nó không
được ổn cho lắm, chắc cả ngày nay phải làm rất nhiều việc nên mới vậy.
- Sao giờ cậu mới về? Ăn tối chưa? Có muốn ăn gì không tớ làm cho? Hay uống sữa nhé?
Kan hồ hởi tuôn một tràng, nhưng đáp lại vẫn chỉ là cái nhìn lãnh đạm và câu trả lời không chút cảm xúc:
- Không, cảm ơn.
Nói rồi nó khẽ bước chệch qua Kan để đi lên phòng, nhưng vừa đi được 2
bước thì… A… Nó bất chợt la lên một tiếng đồng thời quay lại nhìn Kan
tức giận:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, mau.
Nhưng lần này xem ra thái độ giận dữ của nó đối với Kan đã bị vô hiệu hóa mất rồi. Cậu mặc nhiên chẳng mảy may để ý đến ngọn khói đang bốc lên nghi
ngút trên đầu nó mà chỉ chăm chăm nhìn vài bả vai nó, nơi mà một khoảng
rộng chiếc áo màu đen đã đậm màu hơn nhìn như là ướt nước, nhưng cậu
biết đó chắc chắn không phải nước.
Không thấy Kan có ý định nghe lời, nó đành lấy tay còn lại gạt mạnh tay cậu ra khỏi bên tay đang bị cậu giữ.
- Tôi cần nghĩ ngơi.
Nó bước vội lên mấy bậc cầu thang nhưng không dễ như nó tưởng. Kan lại
tiếp tục chặn đường nó. Nó ngẩng đầu lên nhìn Kan, bắt gặp ánh mắt vô
cùng kiên định, có phần lạnh lùng xen giận dữ của cậu khiến nó hơi hoang mang.
- Rất cuộc là vì sao? Cậu nói đi.
- Cái gì vì sao? Không phải tôi đã bảo rằng giữa tôi với cậu không có gì để nói rồi sao, cậu còn muốn gì nữa.
- Tôi không hỏi chuyện đó, tôi muốn hỏi em về vết thương này… vì sao lại có, em mau trả lời cho tôi biết.
Kan dường như không giữ được bình tĩnh nữa, mắt cậu ánh lên những tia màu
đỏ, màu đỏ của tức giận, màu đỏ của xót xa, của đau thương… Thế đấy, đến cách xưng hô Kan cũng đổi luôn, là tôi với em chứ không phải tớ với cậu như mọi khi nữa. Nó hình như có chút bất ngờ, nhưng rồi…