
của Yến vào mà chỉ còn biết gật gù hiểu ý. Bin nãy giờ chỉ im lặng nghe Yến nói, anh đang tự hỏi tại sao những
việc quan trọng về nó như vậy mà anh lại không biết, là vì nó đã giấu
anh hay vì chính bản thân anh đã không hiểu được cô em họ bé bỏng của
mình, cô bé có lẽ lớn hơn nhiều so với suy nghĩa của anh, nó không đơn
giản là 1 đứa trẻ vô tư nữa. Anh tự hứa với lòng sẽ chú ý đến nó nhiều
hơn, sẽ cố gắng cảm nhận hết những gì nó trải qua và luôn bảo vệ cho nó
dù bất cứ giá nào.
* * * Khẽ cựa mình, đầu vẫn còn hơi choáng váng, nó từ từ mở mắt, màu
trắng quen thuộc của căn phòng yêu quý, vậy là nó đang ở nhà. Khẽ thở
dài, có lẽ mọi người đã rất lo lắng cho nó, tệ thật, nó lúc nào cũng
khiến những người yêu thương mình phải bận tâm rồi. Nó sực nhớ ra, Thiên Vũ, là anh ấy đã giúp nó, phải rồi, tại sao anh ấy lại nhận ra nó và
tại sao lại có mặt ở đó? Thôi vậy, để hỏi sau. Liếc nhìn sang đồng hồ,
11h30pm, vậy là nó đã ngủ hơn 10 tiếng rồi còn gì, đang đêm thế này chắc Bin đang ngủ, ngày nay có lẽ anh đã rất mệt mỏi vì lo cho nó. Lật chăn
ra khỏi người, chậm rãi bước xuống , nó cần uống chút nước, nhẹ nhàng để không làm Bin tỉnh giấc.
Nó với tay bật công tắc điện phòng khách.
TÁCH!. Cả căn phòng rộng lớn phút chốc tràn ngập ánh sáng. Chợt, nó giật mình, trên mấy chiếc nghế sofa đang có 3 ”con heo” ngủ gục. Yến nằm gập người trên chiếc ghế dài, Kan và Bun thì ngồi tựa đầu vào 2 chiếc ghế
dối diện, tư thế không thoải mái lắm thì phải (quá không thoải mái luôn ý chứ) nhưng có vẻ vẫn ngủ ngon lành cành đào. Thế còn Bin đâu nhỉ? A,
kia rồi, phòng có thì không lên mà ngủ lại nằm dưới sàn nhà làm gì không biết, rõ thật là (ặc ặc, 4 anh chị kia mà biết suy nghĩ này của nó thì
chắc đập đầu vào tường chết luôn quá, lo cho nó nên không muốn đi ngủ
đấy chứ). Nó quay lên phòng, lôi trong tủ ra 4 cái chăn mỏng rồi nhanh
chóng trở xuống phòng khách. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho từng người,
an tâm là không làm họ thức dậy, nó lại nhẹ nhàng mở tủ lạnh lấy 1 lon
coca rồi đi lên ban công.
Bầu trời đêm nay tĩnh mịch quá, không
có trăng, cũng chẳng có lấy ngôi sao nào, hoàn toàn một màu đen huyền
bí. Sương đêm giăng đầy khắp không gian, dù không nhìn thấy nhưng nó có
thể cảm nhận được qua cái lạnh đang xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào làn
da.
Đứng tựa vào lan can, nó hít 1 hơi thật dài, luồng hơi lạnh
chảy vào mũi len lỏi xuống họng rồi chạy đến tận tim, hình như không chỉ có cái lạnh của sương đêm. Ngước lên nhìn bầu trời, tràn vào đáy mắt
màu đen u ám, có lẽ hôm nay ba mẹ và cả Long ca đều bận nên không có
thời gian đến đây thăm nó. Đôi mắt nó trùng xuống, buồn thật, ngay lúc
này đây nó cảm thấy mình thật yếu đuối, giá như có ai đó bên cạnh, có ai đó cho nó mượn bờ vai, dù chỉ một chút thôi, nó sẽ biết ơn lắm lắm.
Bất chợt, nó cảm nhận được 1 làn hơi ấm, 1 vòng tay ôm lấy nó từ phía sau, khẽ giật mình quay lại, là Kan.
- Cậu… (nó ngạc nhiên)
- Im lặng, chỉ 1 chút thôi, 1 chút thôi, hãy để tớ được che chở cho cậu.
Giọng Kan nhẹ nhàng như thầm thì bên tai nó, tự nhiên nó thấy Kan hình như
khác với thường ngày thì phải. Không nói thêm gì, nó chỉ im lặng, thật
sự nó cũng không hề có ý đẩy cậu ra. Có Kan bên cạnh thế này nó cảm thấy thật an toàn biết bao và hình như… có cảm giác gì đó… rất lạ.
Nó thả lỏng cơ thể, không còn lạnh nữa, hơi thở của Kan phả vào cổ nó, thật gần, thật ấm.
Hai con người, hai trái tim, tuy chưa cùng nhịp đập, nhưng có lẽ, đang xích lại gần nhau.
”Bầu trời kia, rộng lớn lắm
Và em, thật nhỏ bé
Những vì sao trên trời
Có lẽ không nhận ra em
Một thiên thần nơi trần gian
Nhưng anh, người đang ở gần em
Nhất định, sẽ không để thiên thần rơi lệ
Dù người em cần
Có thể không phải là anh
Nhưng anh, vẫn muốn mình
Sẽ mang lại nụ cười cho em
Đừng khóc nhé
Thiên thần bé nhỏ của anh”.
Nó và Kan đứng đó, chỉ im lặng thôi nhưng cũng khiến Kan hạnh phúc, hiện
giờ chỉ cần nó chịu để cậu ở bên như vậy là đủ rồi. Còn nó, nó không
nghĩ nhiều đến thế, nó để đầu mình trống rỗng, 1 cảm giác nhẹ nhàng.
Nhưng có điều, cả 2 đều không biết, nãy giờ vẫn có một đôi mắt đứng từ xa
nhìn mình. Lúc nó đắp chăn cho Bun, cậu đã tỉnh giấc nhưng vẫn giả vờ
như đang còn ngủ, thấy nó đi lên ban công cậu định đi theo nhưng Kan đã
nhanh hơn cậu 1 bước, cậu nhẹ nhàng bước theo 2 người và không lên
tiếng. Đứng lặng sau bức tường, nhìn nó trong vòng tay Kan, trái tim cậu khẽ thắt lại, nhưng cũng chính giây phút ấy, cậu chợt hiểu ra một
điều…
” Nếu như có 1 ngày Đôi cánh thiên thần của em bị ướt
Cũng đừng buồn em nhé
Vì em vẫn mãi là thiên thần
Cho dù chẳng có đôi cánh nào phía sau em cả
Nếu có một ngày
Đôi mắt em rơi lệ
Đừng hỏi vì sao anh không lau khô nó
Vì anh biết rằng
Sẽ có người thay anh làm việc đó