pacman, rainbows, and roller s
Nữ Hoàng Huyền Thoại

Nữ Hoàng Huyền Thoại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324650

Bình chọn: 8.5.00/10/465 lượt.

ốn hộc máu. Giá mà ánh mắt giết được người thì có khi nó đã ”tử
trận” vì cái nhìn của chị ta rồi ấy chứ. Nhưng tiếc là mắt chứ có
phải dao đâu, không nói được gì thêm, vừa tức vừa ngại, chị ta hậm hực
dậm chân bỏ đi.

Đợi bóng dáng ấy khuất hẳn nó mới bật cười ha
hả. Yến cũng không nhịn nổi nữa, nhỏ phá lên cười hùa theo nó. 3 chàng
nhà ta thì không dám cười lớn vì sợ mất hình tượng (khổ thế, cười mà
cũng không được thoải mái) nên chỉ bụm miệng lại mà cười để không phát
ra tiếng. Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Tất cả là
nhờ nó, phải rồi, đó mới là nó, trước đây cũng vậy, nó luôn bày ra rất
nhiều trò tinh quái, đặc biệt là khoản xỏ xiên để cắt đuôi lũ con gái
bám đuôi Bin, làm gì có đứa nào thắng nó về khoản này đâu. Bin vui lắm,
vì lại thấy được bé Bi tinh nghịch ngày nào, Yến cũng vậy.

Từ lúc đó cả bọn cười đùa vui vẻ. Nó huyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên
trời dưới đất nhưng chủ yếu vẫn là chuyện trong 2 năm nó đi du học,
thỉnh thoảng nó lại tự sướng 1 câu làm cả bọn cười không ngớt. Đặc biệt
là Bin, bình thường lạnh lùng là thế mà hôm nay cũng cười hơi bị nhiều
làm Kan và Bun phải nói là vừa ngỡ ngàng vừa phục nó sát đất. Có điều là không chỉ phục thôi đâu, mà cái quyết tâm không được nghĩ đến nó của 2
chàng khi nãy bây giờ lại tiêu tan đâu mất rồi, cả 2 đều không làm chủ
được suy nghĩ của bản thân nữa.

Cuộc vui rồi cũng đến lúc tàn,
bọn nó ra khỏi quán và ai về nhà nấy vì nó bảo mệt nên không đi chơi
được nữa, lẽ tất nhiên Bin cũng về luôn, vậy là chẳng ai đi nữa.

Về đến nhà cũng là 11 giờ trưa, nó không ăn cơm mà leo lên phòng ngủ luôn, phải cái là bà này ”không ăn được nhưng lại ngủ rất được”. Hiểu
tính nó nên Bin cũng chiều, ăn uống qua loa rồi lên phòng ngủ vì chẳng
có việc gì làm cả.

Tới tận 6h30 tối Bin mới dậy, sang ngó phòng
nó thấy nó vẫn đang ngon giấc nên không nỡ đánh thức ( t/g: trời ơi, sao ngủ nhiều giữ vậy trời. Trời: con kia, ta ngủ hồi nào hả? t/g: á á, con nhầm ạ, là Bi cơ ạ, hixhix). Nhẹ nhàng bước xuống lầu, Bin mở tủ lôi ra 1 đống đồ và bắt đầu công cuộc nội trợ. Trước giờ vẫn thế, Bin luôn là
người chăm sóc nó, lo từ cái ăn thức uống đến giấc ngủ cho nó. Gì chứ
nấu ăn thì Bin thà chết cũng không muốn để nó làm đâu, thế mà có những
lần nó bướng lên cứ đòi nấu cho Bin ăn, Bin ngậm ngùi nghe lời và hậu
quả thật là khôn lường, nghĩ đến Bin lại rùng mình như gặp phải ác
mộng.

Khoảng hơn 30 phút sau, 1 bàn ăn thịnh soạn theo đúng
nghĩa đã được bày ra, Bin tự mỉm cười với thành quả của mình. Sau đó anh nhẹ nhàng lên đánh thức nó dậy, vẫn là những cử chỉ lời nói dịu dàng
nhỏ nhẹ nhưng luôn có tác dụng đối với nó. Nó dụi mắt tỉnh dậy, nhanh
chóng bước vào NVS rồi sau 5 phút đã cùng Bin xuống phòng ăn.

Nhìn bàn ăn trước mặt rồi quay sang nhìn Bin, nó ôm trầm lấy anh và bật
khóc ngon lành. Bin ngỡ ngàng, lần đầu tiên thấy nó khóc, anh thoáng bối rối, anh không hiểu sao nó tự dưng lại như vậy. Nhẹ nhàng vòng tay ôm
nó, chợt thấy thiên thần của mình sao mà bé nhỏ mong manh đến thế. Khẽ
vỗ lưng nó, Bin cất giọng trầm ấm:

- Bi, em sao vậy, sao lại khóc? Có chuyện gì sao? nói anh nghe đi.

Nó không nói gì, lại siết vòng tay ôm anh thật chặt, vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, hơi ấm thân thương mà đã 2 năm qua nó không
nhận được. Nó biết nó quan trọng thế nào đối với anh, nó là người anh
yêu thương hơn ai hết. Vậy mà nó đã đành tâm rời xa anh suốt 2 năm dài,
nó biết anh nhớ nó lắm và nó cũng vậy nhưng nó buộc phải ra đi. Giờ đây, lại được trở về bên Bin, nó có cảm giác an toàn và ấm áp hơn nhiều, nó
thấy mình có lỗi với Bin quá.

Không gian căn phòng trở nên lắng
đọng, yên bình hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc ấy, những ký ức ùa về, hình
ảnh 1 cô bé và 1 cậu bé nô đùa, chạy nhảy khắp phòng hiện lên trong tâm
trí nó và Bin như mới ngày hôm qua. Cậu bé ấy luôn là cái nôi ru cô bé
ngủ, là người mẹ để nhõng nhẽo nũng nịu và là 1 người anh luôn chăm sóc
bảo vệ thiên thần bé nhỏ, đó chính là Bin, người luôn coi hạnh phúc của
nó còn quý hơn tính mạng mình. Giờ đây, trong vòng tay ấm áp của Bin,
vòng tay không còn là 1 cậu bé ngây thơ mà là của 1 người con trai cực
kỳ hoàn hảo, nhưng sự chở che vẫn không hề thay đổi, nó lại thấy thương
Bin biết chừng nào.

Khoảng 5 phút sau, nó ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu buông Bin ra, giọng nghẹn ngào:

- Bin, Bin ơi, em xin lỗi… xin lỗi Bin nhiều lắm, em làm Bin phải buồn suốt 2 năm qua… hixhix

- Được rồi, được rồi mà, Bin hiểu em mà, nín đi, không được khóc, chẳng
phải em đã về rồi sao, anh vui lắm, vì vậy em không được tự trách mình.
Thiên thần của anh, em phải luôn tươi cười, đó mới là điều Bin mong muốn nhất, em hiểu không?

Bin vỗ về nó hệt như vỗ về 1 đứa con nít.
Mà thật sự trong lòng anh, nó luôn là 1 thiên thần bé bỏng, luôn cần
được anh che trở cho dù anh cũng chỉ bằng tuổi nó thôi.

Lắng
nghe lời Bin nói, nó nhanh chóng quyệt đi những giọt nước mắt còn xót
lại trên gương mặt nãy giờ ướt đẫm,