
i biết được rằng hôm nay, nhà hàng chỉ toàn nấu món ăn Trung Đông vừa chua vừa ngán thì tôi cảm thấy hoàn toàn hài lòng với bữa ăn của mình.
Elton Trần vẫn không thấy tăm hơi đâu. Buổi chiều, tôi chật vật trong một bộ âu phục gò bó ngồi giữa những vị CEO béo tốt bóng bẩy tham dự hội thảo mà không có Elton bên cạnh. Mặc dù được cho là buổi hội thảo quan trọng của ngành nhà hàng – khách sạn, phát biểu toàn là các chuyên gia, nguyên là chủ tịch của các tập đoàn lớn trên thế giới, nhưng mà tôi chẳng thấy có một tí hứng thú nào, miệng ngáp lên ngáp xuống liên tục. Họ dùng những từ ngữ rất đao to búa lớn, như là phải tạo ra một mô hình quản lý đồng bộ, quản lý phân khúc khách hàng, giải pháp giảm thiểu tiêu hao nguồn lực gì gì đó. Trong giờ giải lao, có một tiệc trà nhẹ được bày ở cuối hội trường. Các CEO nhanh nhẹn, bừng bừng khí thế tranh thủ đi giao lưu, phát danh thiếp miễn phí và mở rộng mối quan hệ nhằm tạo thuận lợi cho kinh doanh sau này. Mặc dù mặt mày ai cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng thực ra trong bụng họ coi nhau như kẻ thù, ai cũng đang lăm le cái nĩa nhọn hoắt hòng giữ chặt cho mình miếng bánh béo bở. Tôi vốn không mơ tưởng về chốn thị phi đó lâu rồi, nên đành đứng tẻ nhạt một góc phòng chuyên chú uống tách trà, lòng thầm oán thán tay giám đốc không biết đang ham hố nơi nào mà không chịu tham gia hội thảo. Nhưng rốt cuộc cái góc khuất khiêm tốn cũng không mấy an toàn, một vị trẻ tuổi tướng mạo sáng lạn tiến về phía tôi.
- Chào chị, cho phép tôi được làm quen với chị.
- Chào anh! – Tôi đưa tay đỡ lấy tấm danh thiếp, lẩm nhẩm đọc “Lê Trung Dũng, CEO tập đoàn Đại Đồng…”.
- Xin hỏi chị đến từ khách sạn nào ạ?
- Khách sạn à? Ờ… Green World!
- Ôi vậy ạ! – Anh chàng thốt lên giả tạo. – Tôi có thể biết quý danh và chức vụ của chị không?
Chuyến đi này vốn là rất không yên ổn mà. Elton, anh đang ở đâu, ra đây ngay cho tôi! Tôi bên trong kêu thầm, bên ngoài miễn cưỡng đáp lời anh ta:
- Tôi tên Vi An. Tôi làm bánh!
Anh ta trợn tròn mắt lên, rồi bật cười như mới nghe một câu chuyện cười thú vị.
- Chị đang đùa phải không ạ?
Tôi lắc đầu. Anh ta có vẻ khó xử, bởi một thợ bánh thì làm sao được phép tham dự một hội thảo chuyên ngành quan trọng và phức tạp như thế này. Bỗng anh ta tươi cười hỏi:
- À, tôi biết rồi. Hẳn chị phải làm một chức vụ rất cao. Làm quản lý thì độ khó cũng có thể so sánh với việc làm bánh rồi.
Chết thật! Anh ta vẫn cứ nhầm tôi là một nhân vật thuộc hàng quản lý cấp cao giống như anh ta. Rất may lúc đó có thêm một toán người nữa cả Việt Nam, cả người nước ngoài ùa đến và chủ đề của cuộc nói chuyện tập trung vào bài tham luận vừa mới được trình bày: “Kịch bản nào cho ngành Nhà hàng – Khách sạn thời khủng hoảng”.
- Thật tỉ mỉ và chi tiết! – Một giọng nói tiếng Anh chuẩn và rõ theo lối của người Luân Đôn vang lên. – Tôi nghĩ rằng ông ấy phải bỏ ra rất nhiều công sức để tổng hợp nên bản tham luận này.
- Đúng vậy! – Mọi người đồng tình.
- Trước khi lên chức chủ tịch, ông đã là một nhà phân tích tài chính rất cừ. – Lần này là tiếng Anh mang giọng Ả Rập, từng tiếng phát ra như dính vào nhau.
Anh chàng CEO của Đại Đồng cũng không bỏ qua cơ hội được lên tiếng:
- Bài tham luận đã nêu được thực trạng kinh tế thời khủng hoảng.
- Cô nghĩ thế nào, quý cô trẻ? – Một người đàn ông trung niên có bộ ria mép màu hung hung lên tiếng hỏi. Hẳn nhiên là ông ta đang hỏi tôi.
- Cái này… cũng được ạ! – Trong lúc ngồi tham dự, tôi không hoàn toàn chú tâm, ngoài ra tiếng Anh của tôi cũng không trôi chảy như tiếng Pháp.
- Cũng được như thế nào? – Không hiểu sao anh chàng Đại Đồng không chịu tha cho tôi. Hình như anh ta muốn kiểm chứng một điều gì đó. Tôi không thích anh ta. Và sau này đã chứng minh, chính câu hỏi này của anh ta mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, rất nhiều phiền toái.
- Thú thực tôi không mấy chú tâm vào bài phát biểu. – Tôi tảng lờ đi. Nhưng anh ta vẫn dai như đỉa đói lấn tới:
- Lúc nãy cô vừa nói là cũng được?
Tôi cảm thấy rất bực mình.
- Cũng được ở đây theo tôi là xét trên góc độ toán thống kê. Các số liệu, các biểu đồ so sánh chi tiết. Nhưng nó chỉ đề cập đến thực trạng. Trong khi chủ đề của bài tham luận là giải pháp thì lại không mấy được tác giả đem ra phân tích.
Xung quanh im bặt đi một cách khó hiểu. Tôi lại càng khó hiểu. Chẳng lẽ kiến thức về kinh tế của tôi đã lâu không được cập nhật thành ra nói điều gì quá lố lăng chăng? Không khí im lặng bị phát vỡ khi một giọng nói lạ vang lên:
- Những nhận xét của cô đây thật xác đáng!
Người đàn ông đáng kính tầm bốn mươi tuổi nãy giờ đứng xa đám người nhất lên tiếng. Một người nào đó khẽ khàng chỉ ra:
- Ông ấy là tác giả của bản tham luận!
Ồ, thôi rồi! Thảo nào nãy giờ người ta toàn tán dương, chứ chưa thấy có lời chê bai nào. Chỉ có mình tôi…
- Quý cô đây là…? – Người nói tiếng