
i đến công viên gần nhà.
Sau đại hội thể thao trong trường, mọi chuyện vẫn trôi qua bình thường, nhưng từ khi tôi được Triết Dân cổ vũ, tôi có thể cảm nhận được sự ghen tỵ của Ái Sa, cô ta bắt đầu kiếm chuyện để gây sự với tôi và Bảo Nhi.
Hôm nay tan học, mọi người đã về hết. Tôi đợi Bảo Nhi ở nhà vệ sinh, cho nên hai đứa mới rời khỏi trường học cuối cùng.
Chúng tôi vừa bước ra cổng trường, Ái Sa đã xuất hiện, chặn tôi lại ở cửa.
“Sao về muộn thế, gần đây có phải qua lại với Triết Dân không?”.
Cô ta buộc tôi phải thừa nhận chuyện mình đang qua lại với Triết Dân. Trời ơi, chỉ có cô ta mới nghĩ ra chuyện này!
Tôi hy vọng đây là sự thật hơn bất cứ ai.
“Vì Y Nghiên chờ mình nên mới về muộn!” Bảo Nhi lên tiếng giúp tôi.
Nếu có một bạn trai như Triết Dân, tôi sẽ không sợ người khác bắt nạt rồi! Hơn nữa tôi sẽ được người khác nể nang!
Nhất thời tôi quên cả đang nói chuyện với Ái Sa, suy nghĩ trong đầu chạy xa đến một trăm ngàn km.
“Hàn Y Nghiên!!!” Một tiếng quát thật to vang lên.
Tôi giật mình, lúc này mới hoàn hồn.
Hôm nay xem ra sắc mặt của Kim Ái Sa không thân thiện như trước: “Hàn Y Nghiên, tớ cảnh cáo cậu, ngày nào cậu cũng ngồi chung với Triết Dân, vì vậy, cậu là tình địch số một của tớ, cẩn thận đấy, nếu dám quyến rũ Triết Dân, tớ sẽ không tha cho cậu đâu”.
Tôi hơi mỉm cười nhìn Ái Sa, cảm thấy cô nàng đã lấy chuyện bé xé ra to.
Chỉ cần suy nghĩ thôi cũng biết Triết Dân không thể nào qua lại với tôi, Triết Dân đẹp trai như thế,tôi chỉ yêu thầm cậu ấy, không biết đến khi nào thì cậu ấy mới để mắt đến chú vịt con xấu xí như tôi.
Nhưng nghe Ái Sa nói thế, tôi đành phải tránh xa cô ta hơn. Tôi vội vàng cúi đầu, ai cũng có thể trêu, ngàn vạn lần đừng trêu Ái Sa, sau này còn phải học cùng một lớp!
Chợt có một anh chàng cao lớn bước tới, miệng đang nhai kẹo cao su, nhìn rất quen mặt. Cậu ta kéo tôi tới.
“Có phải kẻ lắm mồm kia bắt nạt bạn không?”.
Tôi giật mình, há hốc mồm (nói chính xác, lúc này tôi nghĩ mình trông giống như một chú ếch xanh hơn).
Thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn trả thù cho tôi?
Song, xem ra cậu ta còn dữ dằn hơn cả Ái Sa. Tôi thật không muốn phiền phức, một Ái Sa đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một người nữa… tôi sợ mình bị suy nhược thần kinh quá.
Vì thế tôi vội vàng giải thích đây chỉ là hiểu lầm.
“Này, bạn quên tôi là ai rồi à? Ở trong công viên, bạn cho tôi mượn…”
Ồ… lúc này tôi mới nhớ lại, thì ra đó chính là anh chàng Kim Tại Vũ mà tôi đã gặp trong công viên hôm trước.
Cậu ta trừng mắt nhìn Ái Sa, rồi nói với tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, sau này nếu ai có bắt nạt bạn, bạn cứ đến tìm tôi, tôi sẽ nhờ đại ca dạy cho họ một bài học”.
Nói xong, Kim Tại Vũ kéo tôi và Bảo Nhi nghênh ngang đi qua trước mặt Ái Sa.
“Ồ, thật là lợi hại! Bọn mình chẳng dám làm gì Ái Sa cả!”. Bảo Nhi nhìn Kim Tại Vũ đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Hì hì, chuyện nhỏ mà!”. Kim Tại Vũ lộ vẻ đắc ý.
“Hôm nay không ngờ gặp lại bạn, đi thôi, tối nay tôi mời hai người ăn cơm!”.
“Được thôi, được thôi…” Tôi vội vàng bịt miệng Bảo Nhi.
Hôm nay cậu ta xuất hiện rất bất ngờ, tôi không kịp giải thích với Bảo Nhi để nhỏ biết cậu ta là ai, cần phải bịt miệng nhỏ lại, nếu không sẽ lộ tẩy mất!
“Chúng tôi có chút việc, để hôm sau nhé!” Tôi vội vàng nói với Kim Tại Vũ.
“Không sao, chúng tôi đã tan học rồi, không sao đâu”. Bảo Nhi chẳng hề để ý đến vẻ mặt của tôi mà hớn hở trả lời.
“Vậy thì được, chúng ta đi thôi, hôm nay…”
Thế là tôi bị Kim Tại Vũ và đứa phản bạn Bảo Nhi kéo đi.
Trên đường tôi chẳng dám thở mạnh, chỉ nghe Kim Tại Vũ gọi điện thoại nói chuyện với người khác. Tôi có thể tổng kết lại những câu nói từ phía cậu ta, đại khái là:
1 “Hắn làm gì cứ để cho hắn làm, tôi sẽ gọi đại ca đến, xem thử hắn còn dám ngang ngược không!”.
2 “Làm ơn đi! Con mắt của cậu tệ quá, thế mà cũng gọi là sành điệu, đại ca của nhóm Hip Hop chúng tôi còn sành điệu hơn hắn gấp N lần!”.
3 “Mi đúng là cứng đầu! Lát nữa đại ca của nhóm Hip Hop ta đến, đừng trách ta không cảnh cáo mi!”.
4 “Thằng nhóc! Mày thật là lắm lời, đại ca của nhóm Hip Hop bọn ta mà lên tiếng, mi sẽ phải câm mốm”.
Tôi nghe mà muốn ngất xỉu…
Tôi thật không biết đại ca của nhóm Hip Hop là nhân vật như thế nào! Tôi còn tưởng ra người ấy chắc có ba đầu mười lăm tay nữa chứ… Theo lời của Kim Tại Vũ, anh ta đẹp trai đến ngạt thở, tốt đến hết thuốc chữa, đánh nhau lợi hại đến banh nhà, con gái mê anh ta đến suy nhược thần kinh…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong xã hội Hàn Quốc hiện đại lại có một nhân vật như thế!
Trình độ thẩm mỹ của người Hàn Quốc đúng là đã nâng cao rồi!!
Tuy tối hôm trước mất ngủ, nhưng hôm sau tôi vẫn thức dậy sớm.
Dù xảy ra chuyện không vui gì, chỉ cần nghĩ đến lát nữa sẽ được