Duck hunt
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323701

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

Nhi rất tốt với tôi.

“Mình tưởng cậu nhất định sẽ là người đầu tiên đến chiếm chỗ!! Lần này thì khỏe rồi, chỗ ở giữa lớp đã bị người ta chiếm mất!”.

Bảo Nhi chỉ chỗ ngồi ở giữa lớp.

Tôi vừa nhìn thấy Triết Dân ngồi ở đó.

“Không sao, sáng nay mình còn chào hỏi Triết Dân ở ngoài cổng trường mà! Cho cậu biết, lúc nãy Triết Dân có nói…”

“Mình không nói cậu ấy, cậu nhìn thử xem người đang trò chuyện với Triết Dân là ai?”.

“Là ai?” Tôi nghển cổ lên nhìn.

Không phải chứ? Người ngồi bên cạnh Triết Dân bây giờ là…

Lòng tôi chùn xuống.

Người ngồi bên cạnh Triết Dân lúc này chính là Kim Ái Sa, người mà suốt đời tôi chẳng muốn gặp.

Hỡi ôi! Tại tôi chỉ tra danh sách của nam sinh, quên bẵng danh sách nữ sinh.

Tôi bực bội ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi. Lúc nãy tôi còn cảm thấy mùa thu rất đẹp, bây giờ chí thấy toàn mây đen giăng kín trời!!!

“Làm thế nào đây? Mình không muốn gặp nhỏ đó. Cậu cứu mình đi!” Tôi nắm chặt tay Bảo Nhi.

“Thôi đi, mình nghĩ, có lẽ cô ta cũng không làm gì cậu đâu! Hơn nữa là bạn cùng lớp rồi, sau này ngày nào mà không gặp mặt!”. Bảo Nhi an ủi tôi.

“Dù sao thì mình cũng không thích nhỏ đó!”. Tôi càm ràm với Bảo Nhi.

Thật tức chết đi được!! Sau này ngày nào cũng phải gặp mặt ư!

“Được rồi, Y Nghiên, thầy giáo đến kìa, cậu ngồi yên đi, lát nữa sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi”.

Lúc này, tôi mới biết thấy giáo đã vào, đang đứng trên bục giảng xem danh sách học sinh.

“Chào các em! Tôi là giáo viên chủ nhiệm học kỳ này của các em, tôi tên Kim Tương Dũng, có việc gì khó khăn cứ đến tìm thầy. Bây giờ chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi”.

Ôi, xếp thì xếp, tôi chỉ mong đừng ngồi bên cạnh Ái Sa là tốt rồi!

“Phác Dân, ngồi ở hàng thứ hai bên phải”.

“Kim Quan Kiều, ngồi ở hàng thứ tư bên phải”.

“Tống Bảo Nhi, ngồi ở hàng thứ năm bên trái”.

Thầy giáo đọc từng người một trong danh sách.

Thầy không cho tôi và Bảo Nhi ngổi với nhau, tôi đành trơ mắt nhìn người bạn thân thiết nhất của mình ôm cặp đến chỗ ngồi của nhỏ.

Tôi vẫn ngồi một mình chỗ cũ, cảm thấy hơi đơn độc. xin thầy đừng xếp em ngồi cùng Ái Sa! Thầy làm ơn đi mà!!

“Tống Triết Dân hàng thứ… bên phải…”.

Tiếp theo tôi thấy thầy giáo đi xung quanh lớp rối thầy nói: “Tống Triết Dân, em cứ ngồi ở đấy. Hàng thứ tư”. Thầy đưa tay chỉ về một hướng nào đó.

Tôi nhìn trheo hướng ngón tay thầy. Không phải chứ thầy!!!

Tôi lo lắng nuốt nước bọt.

Thầy giáo xếp tôi và Triết Dân ngồi cùng bàn! Tim tôi đập rộn lên, và chợt nghĩ đến một câu nói, nó rất đúng trong trường hợp này: sau một cái xui nhỏ là một may mắn nhỏ, sau một cái xui lớn là một cái may mắn lớn.

Vừa rồi, tôi còn đang buồn phiền chuyện Aí Sa, bây giờ thầy giáo lải chi tôi một nỗi kinh ngạc thật lớn!!

Nhưng ngồi với con trai tôi ngài lắm, nhất là một anh chàng hấp dẫn như Triết Dân!!!

Lúc này, Kim Aí Sa, tình địch của tôi lên tiếng: “Thưa thầy, cho anh Triết Dân ngồi với em đi, em đảm bảo không nói chuyện trong lớp đâu ạ”.

Thầy giáo mới của tôi hình như rất nghiêm khắc, thầy sầm mặt nói: “Các em ngôi yên đi, còn nhiều bạn chưa được xếp chỗ, xếp xong chúng ta bắt đầu học!!”.

Chỉ thấy Triết Dân đứng dậy, mỉm cười nói với thầy: “Yes, sir!”. Cậu ta khom người ôm cặp bước về phía tôi.

Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về tôi, tôi ái ngại cúi đầu.

Nhữngười còn lại nhìn về phía Kim Ái Sa!!! Sắc mặt của nhỏ trông rất khó coi!!!

Hình như nhỏ đang trừng mắt nhìn tôi! Có trừng cỡ nào cũng vô ích! Bây giờ Triết Dân dã ngồi cùng bàn với ta rồi!!!

Phen này ra chơi, bọn con gái chắc sẽ đồn ầm lên!!

Không bao lâu tôi sẻ trỡ thành người nổi tiếng trong trường.

Triết Dân ngồi xuống bên cạnh, tôi cảm thấy ánh sáng trước mắt như mờ đi.

Trời ơi, cậu ấy như một ngọn núi. Chỉ là học sinh trung học mà đã cao 1m82, tôi đón khi lên xe buýt, cậu ấy phải cúi người mới có thể đứng được.

Triết Dân đặt cặp sách xuống, mỉm cười với tôi (để lộ hai cái lúm đồng tiền!!): “sau này chúng ta ngồi cùng bàn rồi”.

Từ góc độ của tôi ánh mắt cậu ta rất sáng, tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ta, chỉ đỏ mặt cúi đầu mỉm cười.

Không ngờ thế giới này lại đầy kịch tính đến vậy!

Tôi ngồi cùng bàn với Tống Triết Dân, người được cả trường Thừa Nguyên công nhận là bảnh nhất!

Chưa hết tiết thứ nhất, có một cô bạn ở phía sau chạy đến trước mặt tôi: “ Thì ra bạn là Hàn Y Nghiên!”.

Tôi mỉm cười, nói: “Ừ, chuyện gì vậy?”.

Mới vào học mà đã có người nhận ra tôi rồi sao? Nhưng cô ta chưa trả lời đã quay lưng đi, lại còn lấy ra một quyển sổ tay, không biết dùng để viết gì.

Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

Tôi quay đầu lại nhìn ra phía sau, bọn con gái đáng túm năm tụm ba, không biết đang nói gì, có vẻ hơi nhốn nháo. Có phải nói về tôi