Insane
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 9.5.00/10/414 lượt.

, một mình mình quét dọn cũng được, việc này rất đơn giản. Cậu về trước đi. Nào! Về đi.”

Tôi vừa nói vừa đẩy nhỏ ra cửa lớp: “Về trước đi mà.”

Thật ra tôi muốn ngồi lại một mình.

“Có thật không cần mình ở lại không? Vậy mình đi đấy nhé!” Nhỏ quay đầu lại hỏi tôi.

“Đi đi, cậu về trước đi!”

“Mình đi thật đấy!”

“Làm ơn đi! Sao cậu nói nhiều thế!”

“Được thôi, tạm biệt!” Nói xong Bảo Nhi đeo cặp lên lưng.

Bây giờ trong lớp chỉ còn lại mình tôi. Tôi thầm nhủ: quét dọn xong sẽ làm chuyện khác, hôm nay có nhiều việc đang chờ mình.

Tôi đứng ở cửa cầu thang, lúc này hầu như không còn ai nữa, chỉ còn vài người vẫn đang quét dọn, sau giờ tan học, ngôi trường thật yên tĩnh.

Mưa hơi lớn, sân trường được nước mưa dội rất sạch sẽ.

Nước bắn vào hàng cây trước cửa lớp, lá rụng tơi tả trong mưa.

Tôi đứng một mình ngắm mưa, xem ra mưa còn lâu mới tạnh, hay là cứ dùng cặp sách che đầu rồi chạy ù ra trạm xe buýt.

Tôi ngồi xuống cuộn ống quần lên, chạy vào màn mưa.

Đột nhiên tôi phát hiện không biết sao trên đầu mình lại có một cây dù màu đỏ.

Tôi quay đầu nhìn lại, người đứng phía sau tôi chính là Bùi Kỷ Trung.

Cậu ta cầm dù, gương mặt chẳng tươi cười, rồi lấy trong túi quần ra một thứ đưa cho tôi.

“Cho tôi đấy à? Cái gì vậy?”

Tôi không cầm, chỉ hỏi Bùi Kỷ Trung, không biết cậu ta lại giở trò gì đây.

Bùi Kỷ Trung kéo tay tôi và nhét vật đó vào.

“Cô cầm lấy. Tôi phải đi đây, mọi người đang chờ tôi!” Nói xong, cậu ta định quay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước, lại đưa cây dù cho tôi: “Suýt nữa quên rồi, này, tóc xoăn, cho cô cái này.”

Bùi Kỷ Trung đưa cây dù màu đỏ cho tôi, sau đó chạy đi trong mưa.

Tôi nhìn theo bóng dáng cậu ta, không khỏi mỉm cười. Tóc xoăn?

Chỉ có cậu ta mới gọi tôi như thế. Nhưng hôm nay sao nghe thân thiết lạ.

Tôi che dù, sau đó mở tay ra xem thử Bùi Kỷ Trung đưa cho tôi thứ gì.

Ôi… thì ra là vé mời xem buổi biểu diễn của Rain.

Không biết cậu ta tìm được ở đâu, ai cũng bảo vé xem Rain biểu diễn rất khó mua mà.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là tôi không cần phải đi làm thuê.

Tôi thật ngạc nhiên và vui mừng!

Nhưng tại sao cậu ta không đưa sớm cho tôi, tôi cảm thấy hơi giận trong lòng.

Nhưng, này Hàn Y Nghiên, mi phải biết vừa lòng.

Rồi đến ngày biểu diễn, bọn con gái trong lớp đang bàn nhau có nên tham gia buổi dạ hội hóa trang hay không.

“Đêm nay tôi không đi được rồi.” Ái Sa nói, “Bởi vì tôi phải đi xem ca nhạc.”

Ái Sa vừa nói xong, bọn con gái kêu lên đầy ghen tỵ.

“Thật ngại quá, hôm nay mình cũng không đi xem dạ hội hóa trang được.” Tôi nói.

Ái Sa bĩu môi: “Có phải cậu cũng xem buổi biểu diễn của Rain không?”

Tôi liếc mắt nhìn nhỏ, lấy ra tấm vé: “Đúng vậy, thật ngại quá, mình cũng phải đi xem ca nhạc.”

Ái Sa sững người, tôi thấy vẻ mặt cô nàng thay đổi, trong lòng rất khoái trá.

Sau này đừng bao giờ xem thường người khác nhé.

Người khác cho mình sĩ diện, nhưng chính mình đã đánh mất sĩ diện.

“Ôi, Y Nghiên, cậu giỏi quá, vé ở đâu ra vậy, có thể cho mình mượn xem?”

“Đưa đây, đưa đây, mình cũng muốn xem! Trời ơi cậu có thể đi xem buổi biểu diễn của thần tượng rồi.”

Bọn con gái vừa truyền tay nhau tấm vé của tôi, miệng vừa xuýt xoa.

“Này Y Nghiên, ai tặng vậy. Có phải anh chàng Bùi Kỷ Trung học dự thính ở lớp mình không?”

“Y Nghiên, mình ngưỡng mộ cậu quá! Vừa mới lên trung học đã có anh chàng đẹp trai theo đuổi, lại còn tặng vé xem ca nhạc, oai thật đó.”

“Ồ, không phải đâu…”Tôi do dự rồi nói: “Không phải cậu ta tặng đâu, là anh họ của mình đó.”

Tôi không muốn mọi người cứ đồn ầm lên chuyện giữa tôi với Bùi Kỷ Trung, hơn nữa Bùi Kỷ Trung cũng đã từng làm anh họ của tôi mà.

Dù sao tôi cũng chẳng lấy không tấm vé này, sau này tôi sẽ nghĩ cách trả tiền lại cho Bùi Kỷ Trung.

Tuy tôi rất biết ơn cậu ta, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, ai biết sau này Bùi Kỷ Trung sẽ dùng chuyện này uy hiếp tôi? Cậu ta rất lắm trò. Tôi không thể sơ ý được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bùi Kỷ Trung đã làm tôi nổi tiếng trong trường.

Cả tôi cũng không tin được, trước đây tôi chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.

Cuối cùng thời khắc quan trọng đã tới.

Buối tối tôi ăn mặc thật đẹp định đi xem ca nhạc, tôi còn đem theo máy chụp ảnh kỹ thuật số, ống nhòm, trước khi ra khỏi nhà tôi còn đứng ngắm mình trước gương, ngẫm nghĩ có nên đem theo túi dưỡng khí hay không?

“Y Nghiên…” Mẹ đến gõ cửa phòng tôi, “Có phải con đi xem ca nhạc với bạn không? Mấy giờ mới về?”

“Xem xong là con về ngay, có thể chín giờ!” Tôi bá cổ mẹ, nũng nịu nói.

“Xem xong về nhanh nhé, đừng la cà bên ngoài. Tối nay bố mẹ đến nhà nội, sẽ không về nhà. Con dám ngủ một mình không? Có cần