
gọi chị họ của con đến đây không?”
“Không cần đâu, lúc trước bố mẹ tặng ca, con cũng ngủ một mình mà.”
Hơn nữa từ dạo bị Bùi Kỷ Trung tấn công, tôi đã mạnh dạn hơn trước.
“Thôi được, con đừng ham chơi, về ngủ sớm nhé.”
“Dạ.” Tôi hôn mẹ một cái.
“Mẹ, con đi trước đây, sắp đến giờ biểu diễn rồi.:
Nói xong tôi ra ngoài.
Hì hì, hồi hộp quá!
Tôi sắp thấy được thần tượng của mình rồi.
Bọn con gái chắc là ngưỡng mộ lắm, ngày mai tôi sẽ có dịp khoác lác.
Tôi sợ chen lấn nên đến trước một tiếng đồng hồ.
Không ngờ vừa đến nơi, trời ơi, có nhiều người thông minh hơn tôi.
Bên ngoài có rất nhiều nữ sinh như tôi, ai cũng mang theo máy ảnh.
Không biết chừng nào rạp mới mở của, người xem càng lúc càng đông, tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại như một quả bóng, tôi sắp ngạt thở đến nơi!
Tôi kêu khổ trong lòng, sao đến giờ vẫn chưa mở cửa.
Đột nhiên cửa bên phải mở, đám người dồn sang bên phải, tôi cũng vội vàng chen tới.
“Này, đừng chen lấn được không?”
“Này, chị ơi, chị đang ép tôi mà.” Người bên cạnh trách.
“Này, thím ơi, thím đạp chân tôi rồi.”
Có người vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra người đó là Ái Sa.
Cô ta vừa gọi tôi là thím? Sao lại thế, tức chết đi được.
Tôi chưa kịp lên tiếng, Ái Sa đã nói trước: “Này, sao lại là cậu? Cậu đứng đây làm gì? Cánh cửa này mở cho người có vé VIP, đây không phải là trường Thừa Nguyên đâu.”
Cái gì? Hừ! Có vé VIP ghê gớm lắm sao? Tôi bĩu môi, định nói tôi cũng có vé VIP, nhưng người bên cạnh chen quá dữ, tôi suýt ngã.
“Này, hay là cậu về nhà xem truyền hình đi! Ở đây không có nhóm Hip Hop bảo vệ, một lát là cậu dẹp như cái bánh đấy! Thôi kệ cậu, tớ vào trước đây.”
Tôi rút tấm vé ra định dằn mặt Ái Sa, nhưng bị dòng người đẩy qua đẩy lại, ngẩng đầu lên nhìn, Ái Sa đã sắp vào rồi.
“Sao giờ cô mới đến?”
Khi tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại, chơt có ai đó cốc lên đầu tôi một cái.
Tôi bực bội xông lên, đã đông người thế này rồi, thế mà có người còn trêu tôi nữa.
Tôi quay đầu lại định lên tiếng, không ngờ va phải bức tường dày.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Bùi Kỷ Trung, dáng người hắn cao lớn nên nổi bật trong đám đông.
“Này! Hàn tóc xoăn, còn đứng đấy làm gì, mai theo tôi vào, anh em của tôi đang canh cửa kìa.”
“Này, cậu làm gì vậy? Có buông ra không?”
Tôi chưa kịp vùng vằng, Bùi Kỷ Trung đã tóm lấy tôi đẩy vào trong, nhiều người nhận ra cậu ta, lại thêm cậu ta cao lớn, nên ai nấy cũng nhường đường.
Bùi Kỷ Trung nắm chặt lấy tôi, tuy khó chịu nhưng…
Bình thường tôi rất ghét Bùi Kỷ Trung, nhưng cậu ta xuất hiện ngay trong lúc quan trọng khiến tôi rất biết ơn.
Khi đi ngang qua Ái Sa, tôi thấy cô ta lộ vẻ ngạc nhiên… tôi đắc ý liếc cô ta, hừ có còn lên mặt với ta nữa không! Tôi ghét nhất là đứa con gái kiêu kỳ như cô.
“Được rồi, được rồi. Bùi Kỷ Trung, đến cửa rồi, buông tay tôi đi!” Sau khi thoát khòi vòng vây của đám đông, tôi kêu lên.
Lúc này cậu ta mới buông tôi ra, tôi xoa xoa tay, xem một buổi biểu diễn ca nhạc mà mệt như thế này!
“Được rồi, Bùi Kỷ Trung, lúc nãy, lúc nãy… cám ơn cậu. Còn nữa, cám ơn cậu đã tặng tôi tấm vé này.” Tôi lấy tấm vé ra: “Tôi nghĩ vé này chắc mắc lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng làm công kiếm tiền trả lại cho cậu. Bậy giờ cậu có thể về rồi, tôi vào xem ca nhạc đây.”
Nói xong tôi xoay người đi một mạch mà chẳng thèm để ý đến cậu ta.”
Cũng không biết Bùi Kỷ Trung nghe xong thì phản ứng thế nào.
Tôi đưa tấm vé cho người soát vé.
“Cám ơn.” Soát vé xong, tôi vào trong.
:Cám ơn!” Sau lưng vang lên tiếng nói của Bùi Kỷ Trung.
Cậu ta đang đi sau tôi chăng?
Tôi định quay đầu nhìn lại, một bàn tay đã đặt lên vai tôi, thì ra Bùi Kỷ Trung cũng vào.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Sao cậu vào đây? Cậu mua hai tấm vé à?”
“Đương nhiên rồi!” Bùi Kỷ Trung giơ tấm vé lên cho tôi xem: “Bạn gái của tôi đến xem người khác biểu diễn, tôi có thể yên tâm được sao? Đương nhiên tôi phải vào giám sát chứ.”
Ôi, thì ra là vậy! Xem ra tôi thật quá ấu trĩ, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, tôi còn tưởng rằng từ nay Bùi Kỷ Trung sẽ thay đổi, thì ra cậu ta vẫn thế!
Tại vì tôi quá ngây thơ! Muốn một con sói dữ trở thành một con cừu hiền là điều không thể được.
Hôm nay xem như tôi đã nhận ra, sau này đừng mong Bùi Kỷ Trung sẽ bỏ cái tính chỉ làm theo ý mình ấy, đối với con người này phải giữ lập trường! Lập trường! Lập trường!
“Này, cậu buông tay ra.” Tôi lập tức nghiêm khắc trở lại.
“Khoác bộ đồ này lên.” Bùi Kỷ Trung ném thứ gì đó về phía tôi.
Tôi chụp lấy, thì ra đó là một bộ áo khoác ngoài.
“Tôi mặc cái này làm gì?” Tôi giơ bộ đồ lên hỏi, Bùi Kỷ Trung đúng là lắm trò, lại bắt tôi mặc cái này làm gì?