
này đến bất ngờ khác, không những có người thừa kế mà là hai người, di
chúc của chủ tịch quá cố và nước cờ của Dương Trung ông quả thâm sâu.
Yun khoác tay anh trai bước đi trước ánh nhìn ngạc nhiên, ngưỡng mộ, ngỡ
ngàng của tất cả khách quan. Họ sốc vì biết hai đứa con đều tài năng và
có ngoại hình đẹp, và sốc vì Bảo Kỳ không phải con nuôi.
“Lão
đúng là cáo, chết tiệt.”- Lý Phong thầm nghĩ, ông ta đang sôi máu vì chủ quan khinh địch, tập đoàn này được hai người trẻ triển vọng điều hành
thì việc vướn ra trường thế giới là dễ dàng. Thêm nữa, ông ta biết Yun,
ông ta đã từng nghĩ nó không tầm thường, tất cả đều bị xoay như chong
chóng.
Thiếu gia tập đoàn AT- Hoàng Quân, cậu như không tin vào
mắt mình, sự thật là đây sao, vậy mà anh đã chẳng hề hay biết, vậy là
anh đi Mỹ chẳng hề có tác dụng gì, hay đúng hơn là vô bổ.
_Đây là Dương Hoàng Bảo Kỳ và Dương Hoàng Bảo Ngọc, huyết mạch Dương Gia, mong mọi người chiếu cố.
Trong bộ vest đen Bảo Kỳ toát lên khí chất nhà lãnh đạo, anh mạnh mẽ và kiên định, cả hai cùng cúi chào và nở nụ cười.
Nụ cười của Yun rất đẹp, nhưng vô hồn, những người đang giả tạo vui mừng
chúc tụng và ánh đèn flash liên hồi của báo giới khiến nó thấy gò bó,
ngột ngạt vô cùng.
Trong mắt anh giờ chỉ còn hình ảnh người con
gái ấy, người duy nhất anh yêu trên thế gian, người giữ vị trí rất quan
trọng trong tim anh, rất gần mà sao xa quá, nụ cười em, anh nhớ rất
nhiều.
“Sao lại gặp nhau trong hoàn cảnh này hả em?!”- cậu nhìn nó, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Để ba và anh trai ở lại tiếp chuyện với báo đài và mọi người, Yun muốn tìm cho mình một không gian để thở, những thứ hào nhoáng đó không hợp với
nó tẹo nào, bóng dáng nhỏ nhắn đi lên tầng thượng.
Hoàng Quân đảo mắt tìm nó nãy giờ, chợt cậu nhớ đến tầng thượng, nó luôn thích những
nơi cao như vậy, tìm cách tránh khỏi cuộc gặp gỡ các quí cô, cậu cất
bước về phía tình yêu, về phía người con gái cậu nhớ mong da diết.
Quả thật thói quen đó nó vẫn chưa hề thay đổi, đứng kề lan can, nhắm mắt
nghe tiếng gió, để bản thân quên đi chuyển động của thời gian.
_Yun à!- bờ môi chuyển động, cậu cất tiếng gọi là vỡ oà yêu thương. Giây
phút nhìn thấy em anh chỉ muốn được vòng tay ôm em thật chặt, nhưng là
chưa thể, một vật cản nào đó khiến anh không dám đến gần em.
Giọng nói làm ngưng đọng mọi thứ, mảnh trăng kia chảy dài đổ xuống đôi vai
nhỏ, một sức nặng còn hơn cả đau thương, đôi mắt hé mở, nó vẫn đứng yên, giọng nói này, ngữ điệu này chỉ có thể là của một người, mà sao lại ở
đây.
Đôi chân nhích từng bước, nó quay người, thân ảnh người đó
hiện lên rõ nét, kí ức vỡ vụn tràn về như cơn lũ, màn đêm kì ảo bao trùm tất cả…
Ngỡ ngàng, hoang mang, mất phương hướng.
_Lâu nay em hạnh phúc chứ?- cậu nhấc chân, đến gần hơn một chút.
_…-im lặng.
_Anh không ngờ lại gặp em ở đây.- sau đó là một cái thở dài, biết phải làm gì tiếp theo.
_Yun à, anh xin lỗi…- ngập ngừng đôi chút- Xin lỗi em vì tất cả, anh có lí
do để phải ra đi, lần này… anh về mong xây lại tình yêu đã vỡ, được
không em?!- ánh mắt thỉnh cầu, cậu nhìn thẳng vào nó, chờ trông một câu
trả lời, mong sao có được một hy vọng.
Có một tình yêu…đã từng là hạnh phúc.
Có một hạnh phúc…đã từng là nỗi đau.
Có một nỗi đau…bây giờ là quá khứ.
Đáp lại khát khao trong đôi mắt cậu là một câu nói còn hơn vạn mũi dao.
_Tôi và anh quen nhau sao?- đôi tay nó ghì chặt chiếc váy, giọng điềm tĩnh, gương mặt chẳng biểu lộ gì cả.
Cậu như đang rơi từ vách núi cao, tuyệt vọng, cô quạnh.
Cậu đâu hay rằng khó khăn lắm nó mới rũ bỏ được quá khứ, để bắt đầu lại
cuộc đời mới, vậy thì hai người chẳng quen biết gì nhau đâu, hãy cứ là
người dưng đi.
_Yun, anh biết em ghét sự phản bội, em à, anh buộc lòng phải khiến em ghét anh, thà em cứ đánh hay mắng anh cũng được,
đừng tỏ ra xa lạ như vậy với anh.- cậu ghì chặt đôi vai nó, đau đớn, cậu đã chuẩn bị tinh thần để tìm lại nó, nhưng như thế này thì cậu chưa
từng nghĩ đến.
_Xin lỗi, tôi là Yun, nhưng trong trí nhớ tôi chưa từng gặp anh.- nó nhẹ nhàng khẳng định, mà sao khi nghe thấy cậu suy
sụp đến vậy.
_Yun à…!- tiếng gọi tha thiết ấy cất lên một lần
nữa, nó sắp không chịu nổi rồi, không, nước mắt à ta lệnh cho mi không
được rơi.
_Em chắc là không nhớ anh chứ?
Ôi, mối tình đầu, làm sao quên được kia chứ!!!!
_Cậu gì ơi, cô ấy đã bảo là không quen mà.- Kỳ Lâm bước tới, kéo nó về cạnh
mình. Cậu đã theo nó từ lúc nó vừa qua đoạn cầu thang, lúc lên đến thì
thấy Hoàng Quân nên cậu đứng lại chờ. Không ngờ lại nghe được chuyện
này, cậu thấy nó đang khó xử nên ra ứng cứu.
_Anh- nó mừng rỡ.
_Em ở đây làm anh tìm mãi- cậu ra vẻ hờn trách, quay sang Hoàng Quân- Chắc cậu nhầm bạn gái tôi với ai rồi.
“Bạn gái?”- đó là suy nghĩ của cả ba người, ai cũng ngạc nhiên.
_Yun à, cho dù em có quên anh cũng